
'> Mạt Ương!
Vì muốn lấy
tài sản hàng ngàn triệu của người thừa kế, còn có loại Độc Hoàng vừa mới nghiên cứu chế tạo có khả năng giết người vô hình mà không để lại bất
kỳ dấu vết gì, hiện nay không có dụng cụ khoa học kỹ thuật nào có thể
tra ra loại độc “Chân trời góc bể” đó, thế nhưng lại nhân dịp nàng về
chịu tang cha, muốn trộm loại độc đó rồi sau đó giết chết nàng!
May mà mẹ phát hiện đúng lúc, khi Andrew Mặc Sinh xông vào phòng nàng, đã giấu nàng vào trong buồng tối.
Nhưng mà, mẹ của nàng lại bị tên kia tìm mọi cách tra tấn, thậm chí……
Mạt Ương cắn chặt răng, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống.
Ở trong buồng tối, nàng có thể nhìn thấy mẹ, thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng.
Andrew Mạt
Ương nhìn như bay mất hồn, cha đã chết, nhìn những tên kia từ từ lại
gần, như đoàn sói đói muốn nhào về phía người mẹ thuần khiết như một đóa hoa sen, trong đầu dần hiện lên hình ảnh cả nhà hạnh phúc, cha cười
tươi, trong mắt mẹ là nước xuân dịu dàng, còn có em gái Diane ngây thơ
thuần khiết… Tất cả lại hiện lên trong đầu, cha chết thảm, mẹ bị tra tấn muôn vàn, em gái mất tích không rõ, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều vì hắn, đứa con bị nguyền rủa của gia tộc Andrew.
Trong mắt
hiện lên một tia bi thương và kiên quyết, Andrew Mạt Ương nhìn về phía
Mặc Sĩ Lưu Trừng, trong ánh mắt là yêu thương nồng đậm, cùng với tuyệt
vọng.
Mẹ, chúng ta đi gặp cha nhé, kiếp sau, chúng ta vẫn là người một nhà.
Người gia
tộc Andrew, thà chết cũng không chịu vũ nhục như thế, con sẽ không để mẹ chết đi trong vô vọng vậy, tuyệt đối sẽ không!
Mẹ ơi, tha thứ cho con!
Ngay khi
Andrew Mặc Sinh lạnh lùng nhìn Mặc Sĩ Lưu Trừng như cái xác không hồn,
trong mắt hiện lên khoái cảm được trả thù, khiến sắc mặt hắn dữ tợn tà
ác. Mà mặt khác, những tên lính đánh thuê như dã thú bắt đầu luân phiên
cởi quần xuống, lộ ra dơ bẩn xấu xí, đi lên giường lớn, lúc đang muốn
phá hủy tự tôn và kiêu ngạo của người phụ nữ này, đột nhiên, một cửa
ngầm bỗng bị đá văng ra!
Chậm rãi đi
ra từ trong bóng tối, là Mạt Ương đã sớm không còn nước mắt, đôi mắt sâu thẳm như trúc xanh, trong mắt đều là lạnh lùng và tuyệt lộ.
Lúc này,
thân hình nhỏ gầy ấy như chứa một sức mạnh vô cùng, hờ hững nhìn mọi
người xung quanh, lạnh lùng nói: “Người ông muốn tìm ở đây, thả mẹ tôi
ra! Bằng không, mãi mãi tôi cũng không cho ông lấy một mẩu tài sản, cũng sẽ không nói cho ông biết ‘Chân trời góc bể’ ở chỗ nào, người chú yêu
quý của tôi?!”
‘Chân trời
góc bể’ là loại độc sinh vật hắn nghiên cứu thành ở viện nghiên cứu đại
học Harvard, là độc nhất vô nhị trên thế giới, nhưng cho đến nay, mọi
người đều biết Độc Hoàng có một thói quen kỳ quái, khi chế tạo ra thuốc
giải của thuốc độc đó thì mới báo tin ra ngoài, như vậy để tránh có
người lấy thuốc độc của hắn đi hại người khác. Riêng ‘Chân trời góc bể’
còn chưa nghiên cứu ra thuốc giải, hắn che dấu rất cẩn thận, không ngờ,
lại bị tên lòng lang dạ thú này biết! Còn làm cho gia tộc Andrew gặp một tai nạn xưa nay chưa từng có! Nhiều năm như vậy, Mạt Ương vẫn dùng thân phận học sinh để ngụy trang, chỉ có rất ít người biết hắn chính là Độc
Hoàng! ‘Chân trời góc bể’ giấu ở đâu cũng chỉ có người nhà họ biết, cho
nên, dù Andrew Mặc Sinh muốn lấy ‘Chân trời góc bể’ đi hại người, vẫn
chỉ là hoang tưởng thôi!
Tuy hắn là Độc Hoàng, lại chưa bao giờ dùng độc hại người, đó chỉ là một loại sở thích kỳ quặc mà thôi.
Nhưng mà,
hắn trời sinh tính kiêu ngạo, tuyệt đối không thể chịu được việc thiên
tài mình bị người ta lợi dụng! Đặc biệt là người chú hại chết cha, tra
tấn mẹ, muốn đoạt tài sản của hắn!
“Mạt Ương…… vì sao……” Mặc Sĩ Lưu Trừng khóc không thành tiếng.
Mạt Ương
nhìn về phía ánh mắt bà, phức tạp mà nhu tình, màu xanh như tảo biển lay động trong biển cả mênh mông. Mặc Sĩ Lưu Trừng như hiểu ra điều gì,
trong mắt hiện lên một tia hân hoan, là vui mừng mãn nguyện, yên lặng
nhắm hai mắt lại, như đang chờ đợi cái chết buông xuống.
Mạt Ương
nhìn nụ cười thánh khiết của mẹ, trong lòng đau xót. Đau đến không thể
thở, nhưng hắn phải kiên cường, hắn không thể từ bỏ!
Andrew Mặc
Sinh nhìn Mạt Ương đi ra, nhìn cháu gái của mình, tóc trắng, mắt xanh,
không có tiêu điểm, từ một khắc sinh ra kia, đã là người bị nguyền rủa!
Nhưng lại có được tài hoa siêu phàm, là thiên tài trong cực phẩm. Đã gặp qua là không thể quên được, trùm hacker, am hiểu chế độc, không chỗ nào không tinh, thậm chí, ngay cả chế tạo vũ khí sinh hóa cũng dễ dàng!
Chỉ tiếc, nó không thể dùng được, hơn nữa nó lại là chướng ngại vật để hắn có được gia tộc Andrew, cho nên, đừng trách hắn!
Andrew Mặc Sinh cười tàn sát, ngả ngớn nói: “Mạt Ương, mày cho là mày đi ra, sẽ không sao à?”
Andrew Mặc
Sinh vỗ tay, vài tên to cao kia nghe thấy, trên mặt hiện lên nụ cười dâm đãng, không dừng lại hành động xâm phạm trên người Mặc Sĩ Lưu Trừng.
“Dừng tay!” Mạt Ương hung hăng nói: “Ta nói lại lần nữa, dừng tay!
“Mạt Ương, bây giờ, mày cho là mày có tư cách đàm phán với tao sao?” Mặc Sinh lạnh nhạt nói.
Mạt Ương
không