
chút sợ hãi, lạnh lùng nói: “Nếu mẹ ta có bất kỳ chuyện gì, ông
mãi mãi sẽ không có được ‘Chân trời góc bể’ đâu?!”
Mặc Sinh hơi do dự, ‘Chân trời góc bể’, là hắn muốn dùng cho một đối thủ trong cuộc
tuyển cử nghị sĩ sắp tới, không có thuốc giải với hắn là tốt nhất, hắn
ước gì tên Bắc Cung đến từ phương Đông kia chết đi, như thế sẽ không còn ai cạnh tranh chức nghị sĩ với hắn nữa.
Ngay khi Mạt Ương nghĩ Mặc Sinh đã dao động, đột nhiên, cửa phòng truyền đến một
giọng nói êm tai dễ nghe: “Nếu, chúng tôi không cần phải biết ‘Chân trời góc bể’ ở đâu nữa? Vì…” Giọng nói như suối chảy kia dừng lại một chút,
tiếp tục nói: “ ‘Chân trời góc bể’ đã vào tay em rồi, hả chị?” Chữ cuối
cùng được Diane đặc biệt nhấn mạnh.
Mạt Ương
khiếp sợ quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái phương Tây mới mười lăm tuổi nhưng đã sớm trưởng thành sớm, lúc này thân thể của nàng như đóa
hoa xinh đẹp mới nở, dáng nàng cao ráo thẳng đứng, nhanh nhẹn thích thú, khuôn mặt càng kiều diễm thành thục như đào mật, trên người mặc áo gấm
cao quý, nhìn vừa lộng lẫy vừa quyến rũ.
Diane đùa
nghịch một chút con dao nhỏ tinh xảo trong tay, bên ngoài khảm đá quý và men xanh, thành hình ống, và được treo lên bằng một vòng cổ trân châu.
Trong ánh
mắt mời mịt bi thương của Mạt Ương, Diane cười quyến rũ với Mặc Sinh,
giẫm lên giày cao gót tao nhã bước đến cạnh hắn, kiễng mũi chân hôn lên
hai má hắn, cầm đồ gì đó trong tay đưa cho Mặc Sinh, Mặc Sinh vuốt ve
khuôn mặt mềm mại của nàng, cười hài lòng: “Rất ngoan.”
“Vậy người cảm ơn em thế nào đây?” Diane với dáng vẻ một cô bé, nũng nịu yếu ớt nói.
Mặc Sinh ấn
lên cái mũi của nàng, dịu dàng nói: “Sau khi thành công, cho em làm bá
tước phu nhân được không? Đây là anh lấy thân báo đáp, em nên vừa lòng
đi cô bé?”
Trong đôi
mắt xanh thẳm của Diane hiện lên một tia lạnh lùng và giảo hoạt, rất
nhanh, lại khôi phục lại dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ, ôm cổ Mặc Sinh,
cao hứng cười rộ lên.
Mạt Ương
nhìn mình, còn có cả em gái một nhà luôn yêu thương, tuy là nàng được
nhận nuôi, nhưng mà, nàng cũng được đối đãi như con gái ruột của mẹ vậy, vì sao, vì sao lại như thế??
Mạt Ương có chút đau lòng, đau đến tê liệt, ngay cả sức lực để chất vấn cũng không có.
Mặc Sĩ Lưu
Trừng khóc nói: “An An, tại sao, tại sao?! Cha mẹ luôn yêu thương con từ nhỏ, vì sao con lại phải làm chuyện này?!” Thân là mẹ, bị những người
khác phản bội còn có thể chịu được, thậm chí có thể vì chính con mình mà không cần sống, nhưng, bị con gái của chính mình phản bội, nỗi đau đớn
này, so với bị dao cắt vừa rồi con đau hơn gấp trăm ngàn lần!?
“Tại sao ư?” Diane trào phúng nói: “Dù có yêu thương tôi thế nào thì tôi cũng không
phải do các người sinh ra, tài sản của gia tộc Andrew cũng không có nửa
phần của tôi! Như vậy xem là yêu thương sao? Nếu thế, tôi tình nguyện
không cần!”
“Ngươi!” Môi Mạt Ương trắng bệch, run run không thôi, thật lâu sau, mới miễn cưỡng nói ra một chữ.
Lúc này
Diane mới nhìn Mạt Ương liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Cô cho là cô
sắm vai người chị tốt thì tôi sẽ cảm kích cô à? Hừ! Trong mắt tôi cô
chẳng qua chỉ là một con quái vật không lớn lên mà thôi!”
“Câm mồm!
Đứa vong ân bội nghĩa kia, nếu nói chị mày như thế, ta sẽ không bỏ qua
cho mày, mày có chết đi cha cũng không buông tha cho mày đâu!” Mặc Sĩ
Lưu Trừng dùng một hơi cuối cùng tức giận nói.
Diane như là không nghe thấy, chỉ vô cùng thân thiết ôm cổ Mặc Sinh, thấp giọng hừ
nhẹ một tiếng, làm nũng nói: “Mặc Sinh, còn không mau dọn dẹp mấy kẻ
chương mắt này đi, người ta chỉ muốn thế giới của hai người thôi.”
Trong mắt
Mặc Sinh hiện lên một tia tàn nhẫn, một ánh mắt, vài tên lính đánh thuê
kia liền hiểu được, vài người dùng súng dí lên trán Mạt Ương, mặt khác
trong tiếng cười bừa bãi của Diane và Mặc Sinh, vài tên bắt đầu dùng nụ
hôn tanh tưởi để xâm phạm thân thể thánh khiết của Mặc Sĩ Lưu Trừng.
Mắt Mạt Ương rưng rưng, dù có muôn vàn bất đắc dĩ, giờ phút này cũng không còn cách
nào. Bởi vì trên trán hắn còn đặt một cây súng lạnh như băng.
Mặc Sĩ Lưu
Trừng như hoàn toàn khác hẳn với lúc giãy giụa vừa rồi, ánh mắt mỉm cười nhìn Mạt Ương, mang theo quyết định, mang theo cầu xin, mang theo thoải mái. Mạt Ương nhìn ánh mắt phức tạp yêu thương kia, rưng rưng gật đầu.
Ngay khi có
một gã đàn ông cười dâm đãng nâng thân hình của Mặc Sĩ Lưu Trừng lên,
khi sắp sửa hoàn toàn chà đạp lên thân thể và linh hồn của bà, Mạt Ương
điên cuồng hét lên một tiếng nói: “Đợi đã!”
Mọi người bị tiếng rống to kia làm sợ đến mức rùng mình, đều nhìn về phía Mạt Ương
với dáng vẻ có chút điên cuồng, Mặc Sinh lạnh nhạt nói: “Người chết tiếp theo sẽ là mày, mày nên tiết kiệm chút sức lực đi!”
Mạt Ương hít sâu vài hơi, nén nghẹn ngào, bình tĩnh nói: “Có thể để trước khi ta chết, nói với mẹ một câu không?”
Mặc Sinh hoài nghi nói: “Mày lại muốn chơi trò gì?”
Mạt Ương thản nhiên nhìn về phía hắn: “Sao, ngay cả việc này cũng không dám?”
Mặc Sinh
nhất thời giận dữ, một ánh mắt đá qua, tên lính đánh thuê vẫn dùng súng
uy hiếp Mạt Ương, liền đưa Mạt