
Ương đến bên giường.
Dáng vẻ Mạt
Ương bình tĩnh đi lại gần, đi đến trong ánh mắt cảnh giác của vài người, hơi cúi người xuống, miệng gần đến bên tai Mặc Sĩ Lưu Trừng với mái tóc xõa rối bời, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi mẹ, Mạt Ương không cứu được mẹ.”
Từng giọt nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng vỡ đê, rơi trên nụ cười yếu
ớt của Mặc Sĩ Lưu Trừng, trên gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Mặc Sĩ
Lưu Trừng lại nhìn hắn, trong mắt đều là nhu tình ngàn vạn, ngay cả một
chút trách cứ cũng đều không có.
Nhanh như
chớp, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Mạt Ương bỗng vung tay
lên, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã có một con dao, trong ánh
mắt kinh ngạc vạn phần và tiếng thét chói tai của Diane, hai mắt Mạt
Ương nhắm lại, một đao cắm vào trái tim trên ngực Mặc Sĩ Lưu Trừng!
Máu bắn ra, văng lên mặt Mạt Ương, nhiễm đỏ hai mắt xanh bi thương của hắn.
Mạt Ương bơi ra ngoài vòng vây cá mập, hắn muốn nhân lúc đám cá mập tự giết lẫn nhau để đào thoát, Mạt Ương quay đầu nhìn thoáng qua mặt biển bằng, ánh đỏ
ngày càng mãnh liệt, mùi máu tươi lẫn độc dược làm cho thần kinh bị phá
hủy, lũ cá mập dần đánh mất lý trí, tàn phá chính mình, cũng bắt đầu cắn xé đồng loại, chém giết kịch liệt, vô cùng thê thảm.
Nhìn dòng máu từ từ lan đến gần mình, Mạt Ương bơi đến nơi xa hơn, hi vọng lũ cá mập càng điên cuồng càng rơi vào vòng tròn đó.
Ngay khi Mạt Ương nghĩ mình có thể trốn thoát thuận lợi, lại phát hiện trên mặt biển bắt đầu rung động, đáy biển có lốc xoáy chuyển động, sắc biển tối đi
vài phần.
Chỉ trong
chốc lát, Mạt Ương bỗng cảm thấy phía sau có hơi thở nguy hiểm tới gần,
nhìn lại, liền trợn mắt há miệng thấy một con cá mập đã đánh mất lý trí, hai mắt như máu nhìn thẳng về Mạt Ương, lần đầu tiên Mạt Ương biết thế
nào là miệng rộng bể máu.
Mạt Ương biết, cá mập mất thần trí là đáng sợ nhất, như một sát thủ giết người vô hình.
Một bên là
lốc xoáy không có đáy, một bên là cá mập hung ác, lần đầu tiên Mạt Ương
cười khổ, xem ra, vẫn không có đường sống để lựa chọn.
Cuối cùng nhìn thoáng qua con cá mập, Mạt Ương đầu không ngoảnh lại, bơi vào bóng đêm không thấy đáy kia.
Thân thể bị
sức mạnh to lớn ôm lấy từng đợt từng đợt, Mạt Ương biết lúc này mình có
giãy giụa cũng vô dụng, liền đơn giản mặc thân thể mình, để mình nước
chảy bèo trôi.
Không biết
sau bao lâu, một ít ôxi trong cơ thể cuối cùng cũng dùng hết, tiếp theo, một trận lốc xoáy đáng sợ đánh úp lại, Mạt Ương chỉ cảm thấy mình như
bị cuốn vào một cái hang không đáy, tiếp theo, đầu không biết đụng vào
vật nặng gì ở phía trên, đau đớn lan khắp toàn thân, tiếp theo trước mắt đen lại, trong đầu trống rỗng.
Mạt Ương dùng một tia khí lực cuối cùng nở nụ cười, sau đó không biết gì nữa.
Như là một
du hồn, chỉ có thể trôi theo số mệnh, như rơi vào một vùng trời độc lập
mới, dòng nước kia nắm giữ lời khẩn cầu của con người trước khi chết,
trong lúc đất trời hiện ra, vô ưu vô sầu.
Hãy để số
mệnh làm chúa tể tối thượng, để cho nó định đoạt cuối cùng, dù sao hắn
cũng đã cố gắng giữ mạng, bất kể sống, hay là chết.
Đều không còn tiếc nuối.
Cha mẹ, con rất nhớ hai người. Mạt Ương rơi vào giấc ngủ say.
Như rơi vào
một giấc mộng hoàn mỹ không tỳ vết, Yểu Ương Từ dần tỉnh lại từ cơn mê,
sau khi tỉnh lại, lại phát hiện, tất cả về mình là trống rỗng, trí nhớ,
đầu óc, đều trống rỗng.
Bên cạnh có
rất nhiều người mặc áo trắng đi lại, lúc đầu Yểu Ương Từ nghĩ là mình
đang ở trên thiên đường, nhưng dần dần, hắn hiểu được, mình đang trong
bệnh viện. Người mặc áo trắng này không phải thiên sứ, mà là bác sĩ.
Yểu Ương Từ
không biết mình là ai, vì sao mình lại xuất hiện ở Na Uy, hơn nữa còn
tỉnh lại trong một bệnh viện nhỏ xa lạ, đầu bị băng bó, không nhớ gì cả, trên người ngay cả chứng minh thư cũng không có. Người trong bệnh viện
nói cho hắn biết, bọn họ phát hiện hắn trên bờ biển, toàn thân hắn ướt
sũng, đầu lại chảy máu, được người lướt sóng cứu đưa vào viện.
Sau khi đi
khỏi đó, hắn trắng tay, không có nhà để về. Đói khổ lạnh giá ở đầu đường Na Uy, hắn như thành một tên ăn mày, sau khi ngất vì đói, bị bọn buôn
người bán sang một nước Phương Đông. Cũng trải qua không ít giấc mơ khó
tưởng, hắn không hiểu sao mình lại hiểu được ngôn ngữ của bọn họ, cũng
không hiểu vì sao hắn lại nói được. Thậm chí hắn không biết những thứ
này là mơ hay là thật.
Quá khứ của
hắn là một điều bí ẩn. Tất cả những thứ trong hiện tại, tựa hồ như nhắc
nhở hắn, hắn không có quá khứ, hắn đã quên tất cả.
Chỉ nhớ ở
trong mộng bị một người phụ nữ ép uống gì đó, sau đó mất đi toàn bộ ý
thức. Hắn tỉnh lại trên một con thuyền nhỏ lênh đênh, trong không khí
vẫn tản ra mùi biển, thuyền nhấp nhô không ngừng, hắn liền bọn họ đang ở trên biển.
Hắn bị đưa đến một nơi xa lạ.
Không hiểu sao khi hắn tỉnh lại, khi hắn mở to mắt, còn nhìn thấy trên tàu có người khác, đều hôn mê, không có nửa điểm ý thức.
Nhưng khiến
hắn có chút kỳ quái là, bị bắt, toàn là trẻ con. Tuy hắn không biết vì
sao thân thể mình lại nhỏ gầy như một đứa trẻ, nhưng hắn tự nói cho hắn
biết