
ài trí cũng khác rồi, các ngươi cũng không còn quan hệ gì từ
lâu rồi, còn gì để ngươi lưu luyến nữa? Cô nhìn nội thất hoa lệ xung quanh,
bỗng có cảm giác xa lạ với không gian hào nhoáng như thế này, cô nắm chặt ly
rượu, lơ đãng nhìn trước ngó sau. Bỗng cô nhìn chằm chằm ra ngoài vách kính.
Một chiếc xe BMW màu xanh bạc phóng đi như bay, chỉ trong giây lát, bàn tay cô
run lẩy bẩy, chiếc ly bị xoay nghiêng, rượu tràn ra đầy bàn.
“Sao
thế?”. Thiều Trì chau mày, cô nàng này lúc nào cũng hậu đậu.
“Không
có gì, không có gì, xin lỗi, em không cầm vững ly”. Dĩ Mạch hối lỗi lau rượu
trên bàn.
“Không
sao chứ? Sao không cẩn thận thế?”. Thấy sắc mặt hoảng loạn của cô, Thiều Trì lo
lắng đứng dậy.
“Không
sao, em chỉ hơi say thôi”. Ánh nước dâng lên trong mắt, mọi thứ trước mặt đều
mờ đi, giọng Dĩ Mạch hơi nghèn nghẹn, có vẻ đúng là cô say rồi.
“Anh
đưa em về”. Thiều Trì đẩy ghế, vội vàng tiến lên.
“Em vào
nhà vệ sinh đã, đổ hết rượu ra người rồi”. Dĩ Mạch tránh tay anh, vội vã chạy vào
nhà vệ sinh. Lục Thiều Trì hơi biến sắc, anh nhìn theo tầm mắt cô ra ngoài vách
kính, trầm ngâm.
Nước
chảy róc rách, Dĩ Mạch đờ người chống hai tay lên thành chậu rửa mặt, nhìn
khuôn mặt ướt đầm trắng nhợt của mình trong gương. Tim đập mạnh, nhịp nhanh
muốn tắc thở.
...
“Chúng
ta chia tay đi”.
“An Dĩ
Mạch, dù em có bỏ anh thì cũng không dễ sống đâu
...
Mộ Hàn,
em đúng là rất không dễ sống. Cô ôm lấy ngực, những buồn khổ và đau đớn trong
giây phút đó như một nhát búa đập nát tim cô. Ký ức tuôn trào như suối nguồn
biến thành nỗi đau vô hạn. Lúc này cô như một đứa trẻ sắp bị chết đuối, đến sức
lực để vùng vẫy cũng không còn. Tim đang đập điên cuồng, mỗi nhịp đều như muốn
làm nổ tung lồng ngực cô. Dĩ Mạch cuống cuồng lấy thuốc ra khỏi túi, run rẩy,
thuốc vung vãi khắp nơi. Cũng không kịp đếm, cô cứ thế cho cả vốc thuốc vào
mồm. Hơi thở dần bình ổn, thuốc vừa ngấm vào người, nhịp tim cô đã trở lại bình
thường, thật nguy hiểm!
Cô gái
trong gương mặt đẫm nước, Dĩ Mạch hít một hơi thật sâu, cố gắng tự cười với
mình. Vừa rồi nhất định là do uống say nên mới có ảo giác như thế. Người đàn
ông mà cô vừa thấy trong chiếc BMW nhất định không phải là anh. Sáu năm rồi, ký
ức bắt đầu phai nhạt rồi, sao vẫn còn yếu đuối như thế này. Cô cúi đầu, nước
mắt rơi xuống long lanh như những hạt ngọc trai. Sáu năm trước, khi hai tiếng
“chia tay” vỡ tan trong không khí, tim cô dường như cũng vỡ theo. Đến giờ, vết
thương của ký ức một lần nữa bị cào rách, cô như lại trở về cái đêm tuyệt vọng
đó, đau đớn đến khôn cùng.
“Dĩ
Mạch, em không sao chứ? Em ở trong đấy lâu lắm rồi”. Tiếng Lục Thiều Trì vọng
vào từ bên ngoài nhà vệ sinh, đầy lo lắng.
“Em
không sao”. Dĩ Mạch lau khô nước mắt, nhìn lại mình trong gương. Mạng sống của
cô là do Thiều Trì cứu, mỗi ngày sống là một ngày hy vọng, An Dĩ Mạch, ngươi
phải luôn vui tươi như mặt trời! Còn có đau khổ hay không, cô đơn hay không, có
vui thật hay không, đó đều là những câu hỏi xa xỉ, không ai hỏi đến, cô cũng
không bao giờ trả lời.
Điều
chỉnh lại cảm xúc, Dĩ Mạch trang điểm lại rồi định ra khỏi nhà vệ sinh. Bỗng có
tiếng khóc khe khẽ sau lưng, như có như không. Cô khựng lại, đưa mắt nhìn qua
cánh cửa buồng vệ sinh bên cạnh nửa đóng nửa mở.
“Không
thiêng thế chứ? Chẳng lẽ tại mình xem nhiều phim kinh dị quá rồi? Nam mô a di
đà Phật! Amen! Lạy Chúa tôi!”. Dĩ Mạch lúc thì chắp tay lúc thì làm dấu thánh
trước ngực. Tiếng khóc trong nhà vệ sinh càng lớn, Dĩ Mạch thu hết can đảm tiến
đến nơi phát ra tiếng khóc.
Cửa
khép hờ chắn bớt tiếng khóc tấm tức từ trong vọng ra, Dĩ Mạch nuốt nước bọt,
cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Cô run run đặt tay lên tay nắm cửa nhà vệ sinh, rồi
nhắm mắt nhắm mũi kéo mạnh ra. Cánh cửa vừa bật tung, cô liền thấy một cô gái
đang cầm dao ăn cắt vào tay
“Này,
cô làm gì thế!”. Dĩ Mạch không kịp nghĩ gì hết, lao vào ôm chặt lấy cô ta.
“Buông
tôi ra, để tôi chết, để tôi chết!”. Cô gái la hét giãy giụa, làm con dao đâm
sượt qua tay Dĩ Mạch nhưng cô vẫn ôm chặt lấy cô gái. Làm trò gì thế, tự sát mà
cũng sến như phim tình cảm thế sao?!
“Chết
cái gì mà chết! Cô không biết có bao nhiêu người khốn khổ mà vẫn còn muốn sống
à?”. Mạng sống là thứ xa xỉ quý giá như vậy, là thứ cô sẵn sàng đánh đổi mọi
thứ để giành lấy, vậy mà cô gái này lại muốn kết thúc dễ dàng vậy sao?!
“Cô
muốn chết thì ra chỗ khác mà chết. Tôi ghét nhất là thấy người ta tự sát trước
mặt mình!”. Dĩ Mạch giật mạnh lấy con dao trong tay cô gái, do quá đà, cô ngã
lăn xuống đất.
Dĩ Mạch
tay xoa xoa mông, tay cầm con dao, giận dữ nhìn cô gái trước mặt. “Xoảng!”. Hóa
ra cô ta là Kim Eun Chae! Cái cô gái nói tiếng Trung lưu loát, khóc như hoa lê
ngậm mưa, chỉ một lòng muốn chết này là ngôi sao thần tượng Hàn Quốc siêu nổi
tiếng! Dù đây là nhà hàng cao cấp nhất Vân Trạch, ra vào nơi đây đều là người
có vai vế, nhưng cô gái trốn trong nhà vệ sinh cắt động mạch tự tử này là ngôi
sao lớn của Hàn Quốc thì cũng đáng kinh ngạc thật. Dĩ Mạch chau mày nhìn cô ta,
đám minh tinh