
đưa đến một bệnh viện gần đó. Tôi không cần biết
cô làm thế nào, mau đến bệnh viện gần đó hỏi xem cô ta bị làm sao!”. Tiếng
trưởng phòng trong điện thoại hét nghe chói lói, Dĩ Mạch vội đưa điện thoại ra
xa một chút.
“Thưa
sếp, giờ em đang đi với bạn
“Bạn
trai à? Cô sắp mất việc rồi mà vẫn còn tâm trí yêu đương cơ à?! Cô không có
thời gian chứ gì? Thế thì tôi tìm người khác, cũng không mong cô làm nổi trò
trống gì!”.
“Alô,
trưởng phòng, em...”. Điện thoại phát ra tiếng tút tút, Dĩ Mạch ủ dột cất điện
thoại vào túi.
“Đưa cô
ấy đến bệnh viện gần nhất à?”. Dĩ Mạch trấn tĩnh lại, hỏi Thiều Trì ở bên cạnh.
“Không,
anh gọi xe của Bệnh viện Nhân Tâm”. Thấy Dĩ Mạch có vẻ nhẹ nhõm hơn, anh ôm cô
vào lòng. Tính cách của cô không phù hợp làm phóng viên, nhưng cô cứ cố làm mà
không bao giờ giải thích lý do. Bỗng anh thấy Kim Eun Chae đang nhìn hai người,
xem ra bình nước truyền đã giúp cô ta tỉnh ra nhiều rồi.
“Cô
này, vừa rồi cô uống nhiều quá nên ngất xỉu trong nhà vệ sinh ở nhà hàng. Tôi
là Dr. Lu, chúng tôi đang đưa cô đến Bệnh viện Nhân Tâm, cô không phải lo,
chúng tôi sẽ liên lạc với người nhà giúp cô”. Lục Thiều Trì nói chuyện rất
chuyên nghiệp khiến Dĩ Mạch không nén nổi cười nắc nẻ. Cô còn nhớ hồi mình mới
quen Thiều Trì, anh cũng giới thiệu mình là “đốc tờ Lù” như thế này.
Lục
Thiều Trì tất nhiên là biết cô ả này đang cười cái gì, hồi trước cô vừa túm
chặt cravat của anh vừa trợn mắt thở dốc hỏi “Anh đốc tờ Lù, bệnh viện anh đưa
tôi đến có ghi nợ được không?”, giờ nhớ lại anh vẫn còn thấy buồn cười. Lúc đó
cô vừa tốt nghiệp đại học chưa tìm được việc làm, trong người không có lấy một
đồng, bơ vơ như gà lạc mẹ.
“Tôi
không đến bệnh viện đâu, tôi không làm sao cả. Bác sĩ Lục, anh có chocolate
không?”. Kim Eun Chae gắng gượng ngồi dậy nhưng người vẫn nhũn ra.
“Chocolate?”.
Lục Thiều Trì không ngờ cô ta lại hỏi thế, lúng túng nhìn cô ta. Thứ đồ ngọt
này e rằng chỉ có con gái mới mang theo người. Dĩ Mạch ngồi bên cạnh sắc mặt
đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, cô lặng lẽ lấy một cái hộp nhỏ bằng lòng bàn
tay giống hộp kẹo cao su được làm rất tinh tế từ trong túi ra, đưa cho Kim Eun
Chae.
“Hóa ra
cô cũng ăn loại chocolate này.” Kim Eun Chae vừa thốt lên, Dĩ Mạch đột nhiên
tái mặt.
Thiều
Trì vỗ vỗ vào tay Dĩ Mạch như an ủi, thì chợt phát hiện tay cô đang run lẩy
bẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán cô, môi cũng tím lại. Dĩ Mạch thở càng lúc càng
gấp, ngón tay run bần bật túm chặt lấy vạt áo. Lục Thiều Trì quá quen với tình
huống này, đây là triệu chứng lên cơn của Dĩ Mạch.
“Hóa ra
cô cũng ăn chocolate hiệu này”. Kim Eun Chae lơ đễnh nói mà từng từ, từng từ
như cào xé vết thương trong tim cô. Có cuốn sách viết, tình đầu nhẹ hơn năm
tháng trôi. Trong sáu năm không có cô, không ai có quyền đòi hỏi người kia phải
chờ đợi, người đó đã đem sự dịu dàng cho người con gái khác từ lâu. Cái tên An
Dĩ Mạch đã trở thành quá khứ trong thế giới của Vân Mộ Hàn. Chỉ có cô không
chịu quên, không thể quên...
...
“Em ăn
cái gì suốt ngày thế?”. Thuốc đó mẹ đã dặn hôm nào cũng phải uống, hồi đó Mộ
Hàn thấy cô suốt ngày cứ cho cái gì đó vào mồm, vẻ mặt vô cùng khổ sở, cuối
cùng không nhịn được hỏi một câu.
“Chocolate”.
An Dĩ Mạch vung vẩy cái hộp chocolate đựng thuốc, hồi bé cô không chịu uống
thuốc, mẹ phải cho thuốc vào hộp chocolate để dỗ cô uống. Những viên thuốc màu
đen có hình thù rất giống chocolate, nhưng mùi vị thì rất khó chịu.
“Chocolate?
Sao trông em khổ sở cứ như bị táo bón thế?”.
“Vân Mộ
Hàn, anh mới bị táo bón ấy! Có nói anh cũng không hiểu đâu, chocolate của em
chữa được bách bệnh, lúc không vui hay khó ở đều ăn được hết!”.
“Nhóc
con, xem nhiều truyện viễn tưởng quá hả? Để anh mua một thùng chocolate cho em
ăn nhé, mỗi ngày ăn một cân chắc sẽ thành quán quân thế giới!”.
...
Anh mua
một thùng chocolate cho cô thật, nhưng cô không ăn một viên nào hết. Cô chưa
từng nói với anh rằng bác sĩ dặn cô không được ăn những đồ ăn có chất kích
thích. Cả đời cô chưa từng biết mùi vị của chocolate. Viên thuốc đắng giấu
trong cái hộp ngọt ngào, còn tự lừa bản thân là rất ngon. An Dĩ Mạch, hóa ra từ
nhỏ ngươi đã biết tự lừa dối mình.
Sau khi
chia tay, cô không còn cho thuốc vào hộp chocolate nữa, nhưng lúc nào cũng để
một hộp chocolate trong túi xách. Có rất nhiều việc không cần lý do, vì đó đã
thành thói quen rồi.
Thiều
Trì nhìn Dĩ Mạch, anh còn nhớ lần gặp cô ở siêu thị cạnh bệnh viện, anh nhận ra
ngay đó là cô gái kể chuyện cười ở phòng cấp cứu, tự nhiên thấy có cảm tình với
cô. Hôm đó mẹ anh định thu xếp một bữa tiệc coi mắt cho anh, bà bắt anh phải
mua một hộp chocolate làm quà ra mắt. Nhưng khi anh cho hộp kẹo vào xe hàng thì
thấy cô đầu tóc bù xù, ánh mắt tội nghiệp nhìn anh. Lúc đó anh mới để ý thấy
trên g chỉ còn lại một hộp chocolate, khi anh đang do dự định nhường cô hộp
chocolate thì cô nói một câu khiến anh muốn bật ngửa: “Anh ăn rồi cho tôi biết
vị của chocolate ngọt hay đắng được không?”.
Về sau,
chuyển đến khoa tim mạch anh mới biết cô gái n