
ày mắc căn bệnh kỳ lạ, cô không
thể ăn đồ ăn có chất kích thích. Vì thế nên từ bé đến lớn cô không biết mùi vị
chocolate như thế nào. Sau Dĩ Mạch mới kể hôm đó anh trông rất giống với một
người bạn của cô trước kia, vì thế nên cô mới không nén lòng được hỏi anh.
Người bạn đó là người như thế nào mà khiến cô dù không thể ăn chocolate được mà
vẫn mua? Thiều Trì không phải là không nghĩ ra, chỉ là anh không muốn nghĩ đến.
Dĩ Mạch vô tâm vô tính là thế, vậy mà lại vì một cái tên mà dễ dàng gục ngã
sao? Chỉ có điều kẻ làm cô ngây dại mất hết hồn vía đó lại không phải là anh,
Lục Thiều Trì, anh rốt cuộc vẫn là kẻ đến sau.
Dĩ Mạch
biết, suốt thời gian yêu nhau, Mộ Hàn vẫn mua chocolate cho cô. Cô thường tráo
thuốc với chocolate trong hộp, đến mức Mộ Hàn cũng tưởng khi bực bội trong
người thì chỉ cần ăn chocolate là sẽ khỏi. E rằng thói quen này cũng được áp
dụng với Kim Eun Chae. Vân Mộ Hàn, rốt cuộc thì anh đã cho cô ấy biết bao nhiêu
bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta? Dĩ Mạch nghĩ đến chuyện này, lòng bỗng hờn
ghen, trách móc. Cô nhìn đăm đăm hộp chocolate trong tay Kim Eun Chae, bực bội
giật lại, những viên chocolate bắn tứ tung đầy sàn, sau đó cho thuốc vào hộp,
tay run rẩy khiến thuốc cũng rơi vãi khắp nơi. Đau đớn trong ngực tăng dần,
không thở được nữa, mắt cay xè. Cô chỉ muốn được như trước kia, vì sao đến điều
này cũng không làm được?
Một
vòng tay khỏe mạnh ôm lấy cô, cảm giác dịu dàng lướt trên mặt. Tay anh lau khô
nước mắt cho cô, đưa thuốc vào miệng cô. Dĩ Mạch cuộn người như con mèo con,
ngượng ngùng rúc vào lòng anh, không biết vừa rồi bản thân mình thất thường đến
đâu. Nghe nhịp tim vững vàng của anh, cô cũng dần dần tĩnh tâm. Người đàn ông
này đem lại cho người ta cảm giác yên tâm và đáng tin cậy, bất kỳ lúc nào, chỉ
cần có anh bên cạnh là cô thấy yên lòng.
Cũng
không biết qua bao lâu, xe cứu thương mới đến cổng Bệnh viện Nhân Tâm. Lục
Thiều Trì đẩy cửa xe, ngay bên ngoài là bác sĩ cấp cứu Trần Sở Dương. Nhận được
điện thoại của Thiều Trì, anh đã ra đứng chờ sẵn bên ngoài. Thiều Trì giơ tay
ra hiệu cho họ đưa Kim Eun Chae vào bệnh viện, liền sau đó, anh bế Dĩ Mạch mặt
mũi tái nhợt không còn giọt máu đưa vào phòng cấp cứu.
“Tôi
không vào! Tôi không vào bệnh viện được!”. Kim Eun Chae vùng vẫy trên cáng rồi
ngay tức khắc lại ôm bụng nhăn nhó.
“Người
bình thường ốm tự khắc đến bệnh viện khám chữa, có người nước Gậy phẫu thuật
thẩm mỹ nhiều quá, nếu dùng thuốc của chúng ta thì e ngã nước mất!”. Giọng điệu
mỉa mai của Trần Sở Dương khiến Dĩ Mạch không nén nổi phì cười. Anh ta thẳng
tay ấn Kim Eun Chae đang không ngừng vùng vẫy trên cáng, đưa mắt ra hiệu với
Lục Thiều Trì, ý rằng việc ở đây đã có anh ta lo rồi. Thiều Trì đang lo cho Dĩ
Mạch, cũng không muốn lằng nhằng với Kim Eun Chae nữa, anh bế Dĩ Mạch đi thẳng
vào phòng cấp cứu.
“Trần
Sở Dương mở miệng ra là cứ một điều người nước Gậy hai điều người nước Gậy, sao
anh ta ghét người Hàn Quốc thế?”. Dĩ Mạch đang còn rất yếu nhưng không ngăn nổi
tò mò hỏi. “Chắc là do hay lên diễn đàn Tianya nên yêu nước quá đấy mà”. Lục
Thiều Trì trả lời qua quýt cho xong, những việc như vậy anh vốn không để tâm.
“Tinh
thần dân tộc hẹp hòi sao? Không phải, không phải đâu, hóa ra cũng có chuyện chủ
nhiệm Lục không biết, xem ra anh chẳng quan tâm mấy đến đời sống riêng tư của
đồng nghiệp. Nhất định là người yêu của Trần Sở Dương thích đàn ông Hàn Quốc”.
Vào đến phòng cấp cứu, mặt Dĩ Mạch càng thêm tái mét, dù đã đến bệnh viện nhiều
nhưng cô vẫn sợ tiêm, cố nói vài chuyện linh tinh để tự trấn an mình.
An Dĩ
Mạch đưa đôi mắt to tròn như mắt mèo con nhìn anh, khi nói mấy chuyện giải trí
linh tinh, mắt cô sáng rờ rỡ như đèn pha. Vẻ đắc ý của cô nhóc khiến cho Lục
Thiều Trì không khỏi buồn cười, ánh mắt thương cảm dành cho cô cũng thêm phần
dịu dàng.
“Bảo cô
bỏ nghề làm báo giải trí tôi cũng không tin, quay đi ngoảnh lại đã tung tin đồn
lung tung rồi. Cô ba ngày hai bận vào đây, hóa ra là vì mê bác sĩ đẹp giai của
Bệnh viện Nhân Tâm chúng tôi. Tôi cho cô biết, tôi ghét nước Gậy hoàn toàn là
vì lòng ái quốc, đám con gái mới nứt mắt các cô chỉ biết xem phim Hàn Quốc, bị
người nước Gậy bỏ bùa mê đến lú lẫn rồi”. Trần Sở Dương cầm ống tiêm, mạnh tay
tiêm cho Dĩ Mạch một phát, Dĩ Mạch kêu la oai oái rồi đưa mắt bực bội nhìn
Thiều Trì. Thiều Trì cười trừ không nói gì, hóa ra cô nàng này có “ân oán” với
Trần Sở Dương. Dĩ Mạch vốn sợ đau, một vết thương nhỏ cũng la hét ầm ĩ, xem ra
mỗi lần bị đưa đến phòng cấp cứu, cô nàng phải ôm hận đây.
“Anh
không xem Kim Eun Chae thế nào à? Sao lại đến đây?”.
“Tôi
chẳng hơi đâu mà lo cho cái cô người Gậy đó! Khỏe như vâm ấy! Thiều Trì này,
nhóc con này mắt láo liên thế không chết ngay được đâu, đừng đưa đến phòng cấp
cứu nữa. Độ rày phòng cấp cứu bận lắm, mà lịch hẹn hò của tôi kín đặc rồi”.
“Anh mà
cũng có người hẹn hò á?”. Dĩ Mạch kinh ngạc nhìn Trần Sở Dương, anh ta là ở
trường đại học của Lục Thiều Trì, hiện đang làm ở phòng cấp cứu. Mỗi lần nhìn
thấy Dĩ Mạch là lại cã