
không biết hôm đó có bao nhiêu
người muốn tới tiễn đưa."
Đồng Nhan lập tức sửng sốt, khó có thể tin nhìn người đàn ông này: "Anh nói cái gì?"
Điều này sao có thể, rõ ràng cô chưa chết, làm sao có thể có tang lễ?
Đợi chút, nhìn nụ cười tự tin trước mắt của Phí Gia Nam, trong lòng Đồng
Nhan chợt dâng lên dự cản xấu, giãy giụa đứng lên từ trên ghế mây, ánh
mắt sắc bén nhìn hắn, từng chữ từng câu hỏi: "Anh đã làm gì?"
Phí Gia Nam còn ra vẻ đức hạnh, động tác nhún vai làm như nước chảy mây trôi, nhìn lửa giận trong lòng Đồng Nhan lại hồi sinh.
"Có phải anh điên rồi không! Làm sao anh có thể làm như vậy, tại sao có
thể, anh tạo ra trận hoả hoạn kia còn chưa tính, sao có thể như vậu..... Tôi đã kết hôn, tôi có chồng và con trai, anh cho rằng tôi đổi tên như
vậy lả được rồi sao? Tại sao anh lại làm như vậy?"
Trên mặt Phí
Gia Nam một chút tức giận cũng không có, nói như chuyện đương nhiên:
"Bởi vì anh yêu em, lâu như vậy, anh vẫn xuất hiện trước mặt em, từ
trước đến nay anh đối với em khác thường như vậy, em không có cảm giác
gì sao?"
Đồng Nhan đối mặt với khuôn mặt luôn cười híp mắt như
đương nhiên, giận không kềm được, "Anh cũng biết cái gì là yêu sao? Anh
làm như vậy, bất chấp tất cả hậu quả chỉ để bắt cóc tôi, bức bách tôi gả cho anh, đây chính là tình yêu mà anh nói sao? Phí Gia Nam tình yêu của anh thật đúng là đáng sợ!"
Nụ cười bên khoé miệng của Phí Gia
Nam vẫn không giảm, chỉ là cặp mắt mực đồng càng ngày càng mờ, hình như
cất dấu một cỗ lực lượng đáng sợ.
"Anh yêu em,chuyện any anh tự biết, sao anh lại nghĩ là chuyện của em, tóm lại, hôn lễ ngày mai, sẽ không hủy bỏ."
Đồng Nhan rất vô lực, đôi tay nắm chặt, trong mắt lửa giận thiêu đốt, chợt
đứng lên, giơ tay cho hắn một cái tát: "Kẻ điên!" Cắn răng nghiến lợi
nói một câu, không nói ra được hận ý.
Có thể không hận sao! Ban
đầu trải qua những ngày thật tốt, chợt bị một cuộc hoả hoạn cướp đi,
trong đám cháy, trong sợ hãi cô cho là bản thân sẽ phải rời khỏi chồng
và con trai, ai biết người đàn ông này một cước đá văng cửa lớn đang
đóng chặt, vọt vào đám cháy cứu cô, vào giây phút được cứu kia, không
biết cô đã vui mừng như thế nào, bởi vì còn sống, còn có thể nhìn thấy
Tiếu Thâm, bởi vì còn sống, còn có thể nghe Đồng Đồng gọi mẹ.
Nhưng tất cả còn chưa kịp để cô vui mừng, câu nói đầu tiên của người đàn ông
này đã đánh cô xuống địa ngục: "Cô gái, sau này em là của anh, sẽ không
buông tay."
Phí Gia Nam bị đánh một cái tát, tất cả thủ hạ đứng trong biệt thự đều kinh hãi không dám làm một cử động nhỏ nào, bọn họ
không biết người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này là ai, ngày hôm qua đột
nhiên lão đại xuất hiện ở Singapore, trong ngực còn ôm một người phụ nữ
đang hôn mê, bọn họ muốn đón lấy, lại bị lão đại lạnh lùng nhìn sang,
cũng không dám có một chút động tác nào đối với người phụ nữ này, trong lòng mơ hồ biết, có thể sau này người phụ nữ này sẽ đi theo lão địa cả
đời.
Lão đại có phụ nữ, không đợi tiêu hoá tin tức này, tối hôm qua đột nhiên lão đại bạo rống một tiếng lớn: "Người đâu!"
Tối hôm qua, Đồng Nhan đã tỉnh từ lâu, chờ đến đêm khuya yên tĩnh, thừa dịp người giữ cửa bên ngoài không chú ý, chân không chạy ra khỏi biệt thự.
Nhưng Singapore là địa bàn của Phí Gia Nam, chưa chạy được mất bước, cô đã
bị từng chiếc xe hơi sang trọng chặn đường lại, trong đêm tối, Phí Gia
Nam vẻ mặt âm trầm bước ra, con ngươi đỏ ngầu, bàn tay vững vàng túm lấy cô: "Cô gái, lá gan không nhỏ."
‘ Ba ’ một tiếng, tiếng vang thanh thúy hoàn toàn vọng về cả trong biệt thự.
Sắc mặt Phí Gia Nam lại không thay đổi, chỉ là con ngươi thâm trầm,mơ hồ có điềm báo bùng nổ, thủ hạ theo hắn nhiều năm kinh hãi, bác sĩ đứng ở một bên tuỳ thời đợi lệnh cũng ngay người, nhưng vẫn không nhịn được nói
một câu: "Lão đại, cơ thể tiểu thư không tốt!" Mới vừa đi về phía trước
hai bước, lại bị anh em bên người kéo lại, người anh em mặt lạnh lòng
lạnh, trước mặt Đại Hồng Nhan Phí Gia Nam. Đường Lâm âm thầm lắc đầu một cái ,ý bảo không nênlàn động tác khinh địch.
Con ngươi quật cường của Đồng Nhan ngước lên nhìn người trước mắt, không sợ không hãi sợ.
Phí Gia Nam lạnh lùng hừ một tiếng, "Được, rất tốt, Đồng Nhan, xem ra trước đây anh rất khách khí với em!"
Lạnh lùng xoay người, "Người đâu!"
Đường Lâm tiến lên thật nhanh, giọng nói của Phí Gia Nam đè rất thấp, giống
như điềm báo trước khi bão táp: "Dẫn tiểu thư vào, không cho phép ra
ngoài!"
Đường Lâm cung kính gật đầu.
Đồng Nhan tức giận
không nhẹ, hô to: "Phí Gia Nam, tại sao!" Tiếng la này gần như dùng hết
hơi sức toàn thân, bỗng trên đùi mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, chỉ
lát nữa là rơi vào rồi nước bên cạnh.
Bác sĩ thấy thế, kinh hãi, "A!" Chỉ kịp phát ra một âm tiết như thế, chân còn không chịu khống chế chạy về phía trước hai bước.
Ý niệm đầu tiên tràn vào trong đầu là: Nếu người hụ nữ này chết rồi, tất cả mọi người trong biệt thự này sẽ phải chôn theo.
Trước mặt bỗng tối sầm nhanh chóng thổi qua, nháy mắt bác sĩ chủ thấy lão đại vừa muốn rời đi, chợt chạy vội tới bên cạnh Đồ