
c giận chúng ta, yên tâm.”
Không thể không
nói, hiểu Phí Gia Nam nhất vẫn là kẻ thù của hắn, Tiếu Thâm. Ngược lại,
kẻ hiểu Tiếu Thâm nhất chỉ sợ cũng chính là Phí Gia Nam.
Tiếu
Thâm đau khổ cười, trong lòng có chút buồn bực, hiểu được con người của
hắn lại là đàn ông, mà vợ anh chắc là người xếp đầu tiên trong đám người không hiểu hắn nhất.
Buồn ơi là buồn.
“Này, ta khát.” Đồng Nhan, lúc này đang bị nhốt tại trong phòng, suy yếu hướng về phía bên ngoài kêu.
Bên ngoài, đám người vẫn không nhúc nhích, đầu lĩnh (trưởng nhóm) chậm rãi mở miệng: “trong phòng có nước, tự mình uống.”
Đồng Nhan chán nản: “tôi không có khí lực đứng lên, làm sao mà uống được?”
Bên ngoài lại không có âm thanh di chuyển, những người đó đều là thủ hạ của lão đại, đi theo lão đại, nào có người nào không bị thương, cho dù là
bị thương thực nghiêm trọng, vậy cũng tự mình chủ động ăn cơm uống nước. Làm sao lại giống như cô, một con quỷ nhỏ nũng nịu.
Cho nên, Đồng Nhan muốn uống nước, cũng không có người nào quan tâm cô.
Bên trong im lặng một hồi, Đồng Nhan buồn bực, đầu óc vòng vo xoay chuyển, bỗng nhiên hô to: “Người tới, tôi muốn đi toilet.”
Bên ngoài, bọn đàn ông mặt đã đen nay càng đen hơn, lúc này, ngay cả đầu lĩnh (trưởng nhóm) cũng không buồn quan tâm cô.
Không có ai để ý tới, Đồng Nhan tội nghiệp, đứng ở trong phòng suy nghĩ biện pháp.
Phí Gia Nam đứng một góc sáng sủa của hội trường, nhìn quét hoàn cảnh xung
quanh, tầm mắt rõ ràng, trong lòng mang theo một chút vui vẻ tươi cười,
thật không hổ là đối thủ của Phí Gia Nam hắn, ngay cả nơi này còn có thể trà trộn vô được.
Nếu như vậy, nhìn xem cuối cùng ai thắng ai thua.
Thời gian trôi nhanh tới thời điểm 11 giờ, giờ lành đã đến, người chủ trì
đứng ở trước đài, khúc nhạc hôn lễ làm cho tâm tình người ta vui sướng
vang lên.
Phí Gia Nam khoé miệng khẽ cong, đứng ở một đầu thảm đỏ có chút chờ mong nhìn cửa phòng nghỉ, tưởng tượng thấy, Đồng Nhan một
thân váy trắng đi ra, đó là cỡ nào kinh diễm toàn trường
Đáng
tiếc (đáng đời đúng hơn, cái thứ %^*$%@#&) , mọi người chờ mong đã
lâu, nhưng cửa phòng nghỉ vẫn không có mở ra, mọi người bắt đầu cười
vang, trêu ghẹo chú rể, nói đây là cô dâu ra oai phủ đầu chú rể, về sau
lại không được phép khi dễ cô.
Phí Gia Nam vừa nghe, cảm thấy có
chút ý tứ, cũng phù hợp với tâm tình hiện tại của Đồng Nhan, cô bây giờ
là nhất thời phát giận đi.
Nhưng làm cho mọi người khó hiểu là, chờ lâu lắm, cửa phòng kia còn không có mở, giờ lành đã qua, XUI (a~, đáng đời)
Phí Gia Nam bây giờ mới cảm thấy không thích hợp, hoàn toàn không phải là cô dâu cố ý không muốn đi?
Tiến nhanh về phía trước, thủ vệ cùng thủ hạ cũng là hai mặt nhìn nhau, khó
hiểu, không biết cái cô gái kia còn muốn xuất chiêu gì đây, hồi nãy
không phải là khát nước rồi muốn đi toilet. Thật là chưa thấy có cô gái
nào nhiều chuyện như vậy!
Phí Gia Nam thấy biểu tình của thủ hạ,
hiển nhiên không biết tình huống bên trong, thâm tâm lại cảm thấy không
tốt, tiến lên mở cửa, nhưng mở không được, Phí Gia Nam trong lòng lộp
bộp một chút, giống như là dự cảm không tốt bắt đầu ứng nghiệm.
Lui ra phía sau hai bước, một cước đá vào cánh cửa. (1s mặc niệm cho cánh cửa, yên tâm, chị đây giúp em báo thù)
Cửa bị đá văng, Phí Gia Nam đi vào, sắc mặt đã đen nay càng đen hơn, phía
sau mấy tên thủ hạ cũng tiến vào, vừa thấy tình huống phía trong, mặt
cũng đen theo.
Tại sao có thể như vậy? Thủ hạ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không thể giải thích được tình huống phía trong.
Phí Gia Nam sắc mặt không tốt, kéo kéo cái nơ trên cổ, hai tay chỉnh lại
thắt lưng, vẻ mặt nguy hiểm nhìn thủ hạ của chính mình: “Đây là kết quả
mà các ngươi trông coi? Người đâu!”
Đầu lĩnh bộ dáng biểu tình
hoàn toàn không dám tin “Không có khả năng, vừa nãy tiểu thư còn nói,
hơn nữa, phòng này trước sau đều được chúng ta bảo hộ, làm sao có thể
không thấy.”
Bên ngoài tân khách vừa nghe, không thấy cô dâu đâu?
Xôn xao một chút, nghị luận bắt đầu.
Cô dâu không thấy, Phí Gia Nam này thân phận tại Singapore rất có uy tín
và danh dự, ai dám đào hôn? Vẫn là ở thời điểm hôn lễ tiến hành mà rời
đi, điều này làm cho Phí Gia Nam về sau làm sao có thể gặp mặt người.
Phí Gia Nam đối với nghị luận bên ngoài hoàn toàn mặc kệ, con ngươi sắc bén nhìn phòng ở, phòng này trước kia hắn chính mình kiểm tra qua, chỉ có
một cửa sổ duy nhất kia là có thể thông ra phía bên ngoài, nhưng thuỷ
tinh này là đặc chế, để phòng ngừa vạn nhất, hắn còn bố trí một vài thủ
hạ phía ngoài.
Phí Gia Nam gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, bước đi trầm ổn, đi phía trước hai bước, ngẩng đầu xem xét cửa sổ này, dùng sức đẩy, vẫn là khoá, kỳ quái, không phải là từ nơi này chạy trốn?
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người chạy tới, vẻ mặt cẩn thận, thấy Phí Gia Nam đang tra xét cửa sổ, cũng không dám quấy rầy.
“Chuyện gì?” Phí Gia Nam đột nhiên mở miệng, thật giống như có mắt ở phía sau
lưng, người nọ giật mình, khẽ cắn môi, tiến lên từng bước ghé vào bên
tai Phí Gia Nam nhỏ giọng nói: “Bên ngoài mấy huynh đệ canh giữ cửa sổ