XtGem Forum catalog
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329312

Bình chọn: 7.00/10/931 lượt.

điện thoại, hắn ta vội

vàng cất đi, rồi… vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn nửa thân dưới của Hắc Tử.

“F**k! Anh nhìn đủ chưa?” Coi hắn là người chết rồi hay sao mà dám ngang nhiên ngắm ‘lão nhị’ của hắn hả!!!

“Anh… từ Thái Lan đến à?” Nghe nói ở đó rất nhiều gay, nhưng mà, dạng người cường tráng như hắn mà cũng là gay à?!

“Ông đây đi Thái Lan.” Lúc thực hiện nhiệm vụ hắn cũng tới đó không ít lần: “***, sao lâu thế vẫn chưa thấy đâu!”

Từ lúc cúp máy tới giờ, còn chưa được

nửa phút mà, tài xế nhìn đồng hồ: “Này… thế… người vừa rồi, anh có biết

không?” Cũng là gay à?

“Là sếp của tôi mà!” ***, lại bỏ rơi hắn để đi được.

“Sếp nhà anh… Hắn… hắn cướp xe của tôi…”

“Anh ta chỉ mượn một chút thôi!” Hắc Tử nói.

Một chiếc taxi từ xa đi tới, dừng lại ở

trước căn biệt thự, tài xế chính là người tạp vụ vừa nhận điện thoại:

“Ông nào sắp đẻ?” Tay tạp vụ mở cửa xe, mở miệng hỏi. Tiếng hét mạnh mẽ

trong điện thoại khiến hắn nhanh chóng phi lại đây, chỉ muốn nhìn xem

người phụ nữ nào mà có ông chồng thô lỗ như vậy.

“Anh ta!” Tài xế tiên sinh chỉ người đàn ông cao to đứng bên cạnh! Tay tạp vụ trợn tròn mắt!

“Xuống xe!” Hắc Tử thô lỗ kéo hắn xuống, sau đó công khai ngồi vào ghế lái, đi theo hướng mà đồng chí Hạ Vũ vừa

rời đi, để lại một luồng khói nhạt.

Tài xế đồng cảm vỗ vai tay tạp vụ: “Người anh em, tôi thật sự xin lỗi cậu!”

“F**k!” Sau khi tay tạp vụ kịp phản ứng

lại, hắn liền dựng thẳng ngón tay giữa về phía hắn ta: “Ông còn phải dựa vào cái xe đó để kiếm vợ mà!”

“Báo án đi!” Vừa rồi dáng vẻ của tên kia như hung thần ác sát, nếu hắn mà không gọi điện thoại, chỉ sợ hắn sẽ

chết tại trận mất! Chết bạn chứ không chết ta, đạo lý này, thời nay ai

cũng hiểu. Hơn nữa, hắn cũng phải làm gương cho đồng đội đây thôi. Hai

người bây giờ cũng coi như cùng hội cùng thuyền: “Chúng ta mau đi tới

cục cảnh sát báo án đi!”

\

Hạ Vũ lao ầm ầm đến cục cảnh sát. Đồng

chí ở Cục vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng, không chút lương thiện nào của anh, liền ngăn anh lại, bị Hạ Vũ hất một cái ngã nhào sang một bên!

“Tôi tìm cục trưởng của các cậu!” Hạ Vũ quăng lại một câu rồi đi thẳng đến phòng cục trưởng.

“Anh… Anh làm cái gì thế?” Ô Mộc Tây Á

vừa đi từ trong phòng ra, nhìn thấy cảnh Hạ Vũ làm loạn trong cục cảnh

sát, hai sợi râu dê tức đến dựng đứng lên.

Tới đúng lúc lắm, đang cần tìm con dê núi này đây. Hạ Vũ đẩy hết mấy người vây quanh sang một bên, đi thẳng về phía râu dê.

“Anh…” Râu dê bất giác nuốt nước bọt,

lùi về đằng sau mấy bước. Không phải râu dê không có can đảm, dù sao

cũng là một cục trưởng, chưa cần nói là trên phương diện này, lão ta có

khả năng hay không, nhưng có thể ngồi lên vị trí này, thì cũng có vài

phần trí tuệ, gan dạ. Có điều, cả người Hạ Vũ bây giờ phát ra khí tức

quá đáng sợ, dáng vẻ đó khiến râu dê rét lạnh toàn thân, chân cũng run

rẩy theo.

“Ông biết Dương Mục chứ.” Hạ Vũ túm

cổ áo lão, râu dê thấp hơn Hạ Vũ một cái đầu, bị anh kéo như vậy, chỉ có thể cố gắng kiễng mũi chân, để không bị ngạt thở, trong lòng lão thầm

mắng Hạ Vũ đến ngàn lần, không giữ thể diện cho lão chút nào, làm trò

này trước mặt bao nhiêu cấp dưới của lão.

“Vào… vào phòng rồi nói.” Lão mất bao

nhiêu sức lực mới có thể ngăn tay Hạ Vũ, giành lại sự tự do của mình.

Sau khi lão nói câu vào phòng bàn bạc, thì nhanh chóng quay vào văn

phòng dưới ánh mắt vô cùng tò mò và kinh ngạc của mọi người ở đây.

“Tôi hỏi gì, ông trả lời đó. Đừng nói

mấy câu vô nghĩa!” Sau khi vào văn phòng, Hạ Vũ quy ước ngay: “Ông đây

còn rất nhiều thủ đoạn để chỉnh chết ông. Ông biết Dương Mục, đúng

không?”

Râu dê còn định nói gì đó, nhưng dưới

ánh mắt lạnh lẽo tàn độc của anh, lão đành nuốt hết vào trong, sau đó

gật gật đầu, ra vẻ biết Dương Mục: “Dương tiên sinh là người của Cục An

Ninh, việc biểu tình ở thành phố S, anh ta nói sẽ cố gắng đàn áp xuống.” Tuy Hạ Vũ cũng là người bên trên phái xuống, nhưng mà… Dương Mục trực

tiếp bộc lộ thân phận của mình, là người của Cục An ninh! Dưới con mắt

của râu dê, thì Dương Mục có trọng lượng hơn Hạ Vũ, cho nên lão đương

nhiên phải phối hợp với Dương Mục hơn.

“Đưa địa chỉ đây! Đưa địa chỉ của Dương

Mục cho tôi!” Hạ Vũ không muốn nghe lão xả rắm ra nữa, Kỷ Lương nhất

định đã bị đám người Dương Mục đưa đi rồi.

“À…” Râu dê chần chừ: “Tôi… tôi không biết…”

Vừa dứt lời, một khẩu súng dí thẳng vào

miệng lão, khiến lão hoảng hồn lùi lại vài bước, dựa người vào tường,

kinh hãi nhìn Hạ Vũ đang đứng trước mặt.

“Có biết không?” Hạ Vũ hỏi lại.

Râu dê gật đầu liên tục, chỉ sợ chậm một chút, anh sẽ lập tức bóp cò khiến đầu lão nở hoa mất. Hạ Vũ thu súng

về, râu dê vội vàng bịt miệng, chạy vọt ra một khoảng cách an toàn:

“Dương tiên sinh ở…”

“Rầm —.”

Vừa nói một nửa, cánh cửa phòng đã bị

người bên ngoài đá văng ra! Lực va đập rất mạnh, khiến cánh cửa gần như

long ra khỏi bản lề. Lão râu dê đang muốn gào thét là tên khốn có mắt

không tròng nào mà dám xông vào lúc này. Nhưng lời còn chưa ra khỏi

miệng đã bị người đàn ông to lớn và Kỷ Lương người đầy máu đứng ở cửa

làm cho nghẹn lại.

“Sếp