
hải là nơi khô ráo
và râm mát, lại thêm việc phân xưởng đã bỏ hoang nên bị cúp điện, khiến
cho cả căn phòng bị bao trùm bởi ánh sáng lờ mờ. Bên trong phân xưởng
vẫn còn những thiết bị cũ, một ống dẫn rất to đặt ngoắt nghoéo, tạo
thành từng tấm chắn tầm mắt. Phải tìm người trong một nơi thế này, lại
là tên giảo hoạt như Nội Đằng, thì thật sự rất khó khăn.
“Nội Đằng — ra đi. Chúng tôi biết
anh đang ở trong này!” Hạ Vũ hô lên, giọng nói vang vọng trong phân
xưởng: “Có lẽ, nên gọi anh là Nội Điền mới đúng!”
Trong phân xưởng hoàn toàn im lặng, Kỷ
Lương chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân của họ. Một lúc lâu sau, mới có tiếng Nội Điền đáp lại.
“Ha ha… Hạ Vũ, quả nhiên anh cũng đến đây.”
Nghe giọng điệu này, Kỷ Lương nhìn Hạ Vũ: “Hai người biết nhau à?”
“Sao có thể không biết được!” Hạ Vũ
không trả lời, nhưng Nội Đằng lại lên tiếng giải đáp nghi vấn của cô:
“Nhờ phúc của hắn, mà ngay cả quê hương của mình, tôi cũng không trở về
được!” Vì nhiệm vụ lần đó thật bại, mà gã mất đồng đội, mất cả vợ! Vì
đám người Hạ Vũ dùng mưu kế, khiến gã biến thành kẻ phản quốc, gã không
thể tiếp tục ở lại nước mình, chỉ có thể trốn chạy. Bảy năm, rốt cuộc gã cũng có cơ hội báo thù.
Mấy người Kỷ Lương không ngừng tìm kiếm
trong phân xưởng, nhưng Nội Đằng lại nổi hứng chơi trò trốn tìm, vừa
thoáng thấy bóng dáng, gã đã lập tức trốn mất.
“Hôm nay, rốt cuộc tao cũng có thể báo
thù,” Nội Đằng cười: “Tao đã đặt bom trong phân xưởng này. Mày nghĩ rằng mục tiêu lần này của tao là đám người biểu tình kia à? Mục tiêu của tao là mày. Tao biết, loại chuyện này, đám S.M.T chúng mày chắc chắn sẽ
tham dự vào. Mà mày là đội trưởng, khả năng tới còn lớn hơn. Tao đã đoán đúng!” Nội Đằng nói xong, người cũng xuất hiện ở phía trước, cách bọn
họ mấy mét, cầm nút bấm, giơ cao về phía bọn họ: “Chỉ cần tao ấn xuống,
bùm bùm — tất cả chúng ta đều chết.”
“Tao đã dùng bảy năm, để thiết kế ván cờ này…” Nội Đằng nhìn Hạ Vũ, giọng đầy vẻ tự đắc: “Bảy năm qua, tao đã ở
rất nhiều nơi, cũng tự tạo cho mình một thân phận mới, Nội Đằng! Tất cả
đều vì mày! Mày có thể không đến, như vậy, mày cũng sẽ không phải chết…” Nội Đằng tự cho là hiểu anh: “Nhưng tao biết mày nhất định sẽ đến, bởi
vì mày phải ngăn tao đặt bom, nếu không, toàn bộ người dân trong thành
phố sẽ phải chôn cùng…”
Kỷ Lương dùng mắt ra hiệu cho Hạ Vũ, để Hạ Vũ kéo dài thời gian với gã, còn mình lặng lẽ chậm rãi lùi về phía sau!
“Hạ Vũ, lần này tao thắng, đúng không?”
Nội Đằng rất hưởng thụ cảm giác có thể khống chế tất cả trong lòng bàn
tay này. Nhưng gã chợt phát hiện, Kỷ Lương lúc nãy đi cùng Hạ Vũ, đã
không thấy đâu nữa: “Cô ta đâu? Người phụ nữ đi cùng mày đâu? Bảo cô ta
ra ngay, nếu không, tao sẽ ấn nút…”
“Ha — Nội Đằng, tôi ở đây!”
Giọng nói Kỷ Lương vang lên từ trên cao, Nội Đằng ngẩng đầu, nhìn thấy cô không biết đã leo lên trên từ lúc nào. Trong nháy mắt Nội Đằng vừa ngẩng đầu lên, Kỷ Lương đã nhảy từ bên trên xuống, đạp thẳng về phía hắn. Nội Đằng vội vàng nhảy tránh ra, còn Hạ
Vũ, dựa vào mấy giây ngắn ngủi này, cũng kịp lao lại gần, đá vào bàn tay đang cầm nút điều khiển bom của gã…
Ở trong này, bọn họ cũng không dám nổ
súng bừa bãi, chỉ sợ không cẩn thận súng cướp cò sẽ gây nổ những đường
ống dẫn khí đốt này.
“Cạch!”
Điều khiển rơi ra khỏi tay Nội Đằng. Nội Đằng lao tới nhặt lại, nhưng Hạ Vũ nhanh hơn, chặn chân gã lại, không
để gã chạm vào điều khiển. Kỷ Lương thấy thế cũng muốn giành lấy điều
khiển. Nội Đằng duỗi tay, túm hai chân cô!
“F**k!” Kỷ Lương giãy dụa đạp vài cái,
vẫn không thể thoát khỏi hai bàn tay của Nội Đằng, nhìn thấy điều khiển
chỉ cách mình khoảng hơn nửa mét, cô chỉ có thể cố gắng, không ngừng
nhích về phía trước.
“Cùng chết đi!” Nội Đằng túm chặt Kỷ
Lương, nói: “Để phòng ngừa có chuyện xảy ra, tao đã đặt giờ ở quả bom
kia… Chỉ vài phút nữa, bom sẽ nổ…”
“Mày nói quả bom này hả?”
Không biết Hắc Tử bỗng từ đâu xông ra,
trong tay cầm một quả bom đã được tháo dỡ. Nội Đằng vừa thấy, chợt sửng
sốt, Kỷ Lương thừa lúc đó, đá văng tay gã ra, nhặt điều khiển lên, Hắc
Tử cũng đồng thời vọt qua, đá thẳng vào mặt gã. Lực đá mạnh đến mức nửa
bên mặt Nội Đằng gần như bẹp dí.
Nội Đằng bị đau đến không thở nổi. Hạ Vũ cũng đã đứng lên, đấm thẳng vào bụng gã. Cú đấm của Hạ Vũ khiến cho gã
cảm thấy bụng như bị xuyên thủng một lỗ, nôn ra một búng máu, sau đó,
liền ngã xuống hôn mê.
“Tìm bom đi!” Hạ Vũ hô lên, cả ba người nhanh chóng tản ra tìm quả bom hẹn giờ kia.
Thì ra, quả bom Hắc Tử cầm trong tay chỉ là để nguỵ trang. Trước khi xuất phát, Hạ Vũ đã yêu cầu râu dê chuẩn bị mấy quả bom, không cần biết có giống không, nhưng ở tình hình vừa rồi,
thì Nội Đằng đúng là đã bị thất thần vì quả bom giả kia, gã nghĩ quả bom thực sự đã bị dỡ bỏ. Cũng nhờ vậy mà họ có cơ hội…
Binh bất yếm trá, chính là như vậy. (Việc quân cơ không nề dối trá)
Ba người nhanh chóng lục tìm trong phân
xưởng, cố giữ hơi thở bình ổn, bước chân nhẹ nhàng, rốt cuộc khi tìm đến góc phòng, họ bỗng nghe thấy tiếng tít tít đều đặn vang lên… Âm thanh