
đợi chờ, nồng nhiệt chào mời, thu xếp…
Nghĩ
tới đây, Tử Hân không khỏi cười khổ.
Để trao
cho cuộc sống thường ngày một ý nghĩa, hiển nhiên cần phải có dũng khí: Một
loại dũng khí đối diện với cái bất đắc dĩ.
May là
mặc dù chàng không có thứ dũng khí ấy nhưng vận khí thì lại không tệ.
Thì ra
cái tiểu trấn này tuy không phải hoang vu gì nhưng thôn dân ở đây đại đa số là
mê tín dị đoan. Có chút bệnh vặt thì hoặc mời vu bà làm phép, hoặc thỉnh đạo sĩ
cầu an. Bệnh thành nặng rồi thì cả nhà lớn nhỏ cùng dắt nhau tới đền chùa cách
ngoài mười dặm dập đầu cầu khấn, sau đó về nhà lễ phật tụng kinh. Đến khi mọi
thứ đều không ăn thua thì lúc bấy giờ mới chạy đến các trấn lớn ở xa hơn tìm
lang trung… Ấy mới chỉ kể người có tiền. Cho nên ở đây trước giờ không có đại
phu tọa đường, nhưng sạp thuốc thì lại có mấy cái. Nếu như có giang hồ lang
trung hoặc hòa thượng vân du đi ngang qua, thôn dân vừa thấy liền như ong vỡ tổ
đổ xô tới, đem nào là bệnh cũ mười mấy tháng rồi chưa khám, bệnh mãn tính, bệnh
không nặng, bệnh không có tiền khám mang ra hết. Chỉ vì giang hồ lang trung thu
phí cực rẻ, thực ra không có tiền thì một giỏ lạc hay trứng gà cũng chấp nhận
được.
Tử Hân
vừa tới Đông Đường trấn, lại được Diêu A Tam ra sức quảng cáo, ngày hôm ấy,
chàng gần như bận rộn tới tối. Rốt cuộc là nhổ bao nhiêu cái răng, kê bao nhiêu
đơn thuốc, bản thân chàng cũng không rõ nữa.
Tới
buổi chiều khi chợ phiên càng thêm đông đúc tấp nập, người tới khám bệnh càng
lúc càng nhiều, A Tam thấy chàng bận tối mắt tối mũi bèn tự quyết thay chàng
mướn một cửa tiệm nhỏ quay ra mặt đường. Vốn chủ tiệm là một thương nhân bán
vải, nhưng vì mở cửa hàng buôn bán chưa đến nửa năm đã dùng sạch vốn liếng, sợ
bị người ta truy nợ bèn thu gom đồ đạc chuồn mất trong đêm, để lại gian nhà đồ
đạc nửa mới nửa cũ. Đằng sau cửa tiệm liền với một ngôi nhà to không to, nhỏ
không nhỏ, ở giữa có một giếng nước. Trong đó có đủ phòng bếp phòng ngủ cho nên
giá thuê không thấp nhưng nhìn chung là sạch sẽ. Tử Hân vừa mới lập nghiệp, chỉ
mới giao năm lượng bạc làm tiền cọc. A Tam vỗ ngực nói: “Xem tay nghề của lão
đệ, kiếm được bạc trắng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mấy chuyện lặt vặt này cứ
tính lên người tam ca ngươi! Ngươi chỉ cần cách mười ngày giao cho ta mười
lượng bạc là được”.
Nói rồi
bèn gọi người tới quét tước nhà cửa, chăng màn trướng cho chàng. Bàn ghế một
bộ, đệm bắt mạch bày ra, bút nghiêng ngay ngắn thật cũng ra dáng một y quán.
Bận rộn một phen, chớp mắt trời đã tối, đám đông dần dần tản bớt, Tử Hân có
phần mệt mỏi, cũng lười làm cơm, bèn nhai ba quả dưa chuột rồi ra ngoài mua ít
vật dụng hằng ngày, về đun nước tắm rửa rồi mở bọc hành lý, thu dọn giường
chiếu nằm tựa người đọc sách.
Ngọn
nến xanh trên bàn hình như là nến giả, thắp chẳng được bao lâu đã cháy hết một
nửa. Bấc nến kêu lách tách, ánh lửa chập chờn bất định, cả căn phòng cũng như
đang nhảy loạn lên theo ánh nến.
Tiếp
đến, chữ trong sách cũng trở nên bồng bềnh. Một cơn mày hoa mắt váng, Tử Hân
quăng sách sang một bên, đốt cây nến khác.
Đúng
lúc ấy, cửa mở đánh “rầm” một cái.
Giờ
chàng mới nghĩ ra, bởi vì dọn vào quá vội, cũng chưa khóa cửa. Bản thân chẳng
dư dả, lẽ nào còn phải sợ ăn trộm thó mất thứ gì. Ai mà ngờ xông vào lại là
một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, thân mặc áo màu lục, đầu thắt hai
búi, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt gầy nhom. Cô bé nhanh nhẹn tiến vào phòng,
sau lưng còn mang theo một bọc đồ to đùng. Trông thấy Tử Hân bèn “ý” một tiếng,
có vẻ rất đỗi ngạc nhiên.
“Này!
Ngươi là ai? Ở trong này từ lúc nào thế?”, không đợi Tử Hân mở miệng, cô bé chống
nạnh, không khách khí chất vấn chàng.
“Từ
chiều.”
“Nơi
đây! Căn phòng này! Là địa bàn của ta”, ánh mắt cô bé sắc nhọn, điệu bộ hung
dữ, rõ ràng là đang nổi giận, “Ngươi… cút ra!”.
Tử Hân
vừa định mở miệng thì lại nghe một tiếng kêu chói tai, cô bé chạy tới bên
giường, giậm chân gào hỏi: “Chăn gối của ta đâu rồi? Sao không thấy đâu nữa?
Ngươi bỏ chúng đi đâu mất rồi?”.
Thực ra
lúc mới vào đây, việc quét dọn phòng ngủ cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian,
trong này rất sạch sẽ, chăn đệm trên giường cũng cực kỳ thơm tho. Kể cả như
thế, bệnh ưa sạch của Tử Hân vẫn cứ phát tác, chàng gom tất cả đồ trên giường
cuộn lại nhét vào một cái hòm, sau đó đổi sang đồ mới hết.
“Xin
hỏi, căn phòng này đúng là phòng của cô sao?”, Tử Hân không vội vàng, thong thả
hỏi.
“Đây là
phòng bỏ không, ai phát hiện trước thì ở trước”, cô bé đứng trước mặt chàng cao
giọng nói. Rõ ràng cô bé thấp hơn chàng một cái đầu nhưng lại không tỏ ra yếu
thế: “Ta đã ở đây hai ngày rồi”.
“Có khế
ước không?”
“Không
có”, cô bé trừng trừng nhìn chàng.
“Ta
có”, chàng lấy tờ khế ước trong tay áo ra, đặt vào tay cô bé: “Ta đã giao năm
lượng bạc làm tiền cọc”.
Cô bé
cầm tờ giấy đọc kỹ một lượt rồi “hừ” một tiếng, hỏi: “Ngươi có bạc thì giỏi lắm
sao?”.
“Không
dám.”
“Đi thì
đi, ai mà thèm căn phòng rách này!”, cô bé xoay người vù một cái, bọc hành lý
vắt lên vai, ngẩng cao đầu, lập tức s