
an cô ấy không nhỏ chút nào”, rốt cuộc Đường Tiềm cũng bật cười thoải mái,
đôi mắt sâu thẳm tựa như một vịnh nước yên tĩnh: “Lúc phẫu thuật cho người
khác, đưa dao rất dứt khoát”.
… Trước
giờ Đường Tiềm chưa từng bỏ qua bất cứ cơ hội nào ca tụng thê tử của mình.
Mộ Dung
Vô Phong chăm chú nhìn hắn một lúc, cười gật đầu: “Cô ấy vốn là đại phu giỏi
nhất của Vân Mộng cốc”.
Lại yên
lặng một hồi, Đường Tiềm đột nhiên hỏi: “Ta rất lo về Đường Hành… Huynh thật sự
không có biện pháp nào sao?”.
Mộ Dung
Vô Phong hơi nhíu mày: “Ta thấy ít ra nó còn bình thường hơn Tử Hân”.
“Thật
sao?”, Đường Tiềm nhẹ giọng hỏi, có chút run run: “Thế nào là bình thường?”.
Trong
ấn tượng của Mộ Dung Vô Phong, Đường Tiềm rất ít khi lo âu như thế.
“Khi
một người chính là bản thân mình, hắn sẽ là bình thường. Nếu huynh chịu suy
nghĩ theo cách khác thì không còn gì phải lo lắng nữa.”
“Đây có
được xem như mấy câu nói lảng đi của đại phu không?”, Đường Tiềm xoay xoay cái
chén trên tay, trào phúng một câu: “Huynh không trị được cho nó, lại quay sang
trị cho ta?”.
“Chỉ
cần có hiệu quả là được”, Mộ Dung Vô Phong cười khổ.
…
Tháng
Mười một năm Mậu Tý, Mộ Dung Vô Phong nhận được thư của Tử Hân, nói rằng chàng
đã tìm được một nơi yên tĩnh để cư trú, quyết định sống ở đấy hai năm, không
hỏi sự đời, chuyên tâm tập trung viết sách. Lúc ấy Tử Hân đã rời khỏi Vân Mộng
cốc được hai năm có dư. Phu phụ Mộ Dung nghe tin mừng lắm, hỏi thăm người đưa
thư mới biết, thư được gửi từ một ngôi “Huyền Thanh quán” ở ngoại thành Sâm
Châu.
Trong
thư Tử Hân nói, chàng và một vị bằng hữu cùng trú trong quán, chiếu cố lẫn
nhau, sinh hoạt ổn định, cha mẹ không cần phải lo lắng.
Chàng
còn nói, đạo sĩ trong Huyền Thanh quán, trừ việc tuân thủ thanh quy truyền
thống còn tin theo một giới luật kỳ dị: Tất cả các đạo sĩ trong quán, bắt đầu
từ ngày gia nhập giáo thì phải thề rằng cả đời không nói năng gì nữa, bởi vì họ
tin rằng “Đạo chi xuất khẩu, đạm hồ vô vị”[1'>,
“Đại đạo vô ngôn, chí ngôn vô văn”[2'>.
[1'>
Đạo mà nói ra khỏi miệng thì nhạt nhẽo vô vị.
[2'>
Đạo lớn thì không gì để nói, mà nói ở cảnh giới cao nhất là không có lời.
Xem tới
đây, Mộ Dung phu phụ bốn mắt nhìn nhau, lòng nóng như lửa đốt, sợ rằng nhi tử
nhà mình gia nhập giáo, không dưng biến thành một kẻ câm. Đọc tiếp xuống dưới
mới biết: Lúc bắt đầu, chỉ có hai đạo sĩ như thế sống trong quán. Đạo quán
trông lụp sụp như muốn đổ, cực kỳ tàn tạ. Dần dần, những đạo sĩ thanh tu tới đó
ngày càng nhiều, trong vòng mấy năm đã có hơn bốn chục người, chỉ trong chốc
lát thanh danh đại chấn, hương hỏa thịnh vượng, tiền quyên xa gần cũng cực kỳ
rộng rãi. Đạo quán nhờ thế mà ngày càng đàng hoàng tráng lệ, đã xây mấy gian
nhà khách để khách hành hương từ xa tới có chỗ trú chân. Tử Hân ngao du tới đây,
chính là ở trong nhà khách đó. Bởi vì ngoài quán khí hậu hay thay đổi, gió mưa
bất chợt, đạo nhân thanh tu kham khổ, thường có người ốm đau. Muốn mời đại phu
thì phải đi mấy chục dặm đường núi, cực kỳ bất tiện, sau khi Tử Hân tới liền
được mời ở lại, ngày thường trừ chuyện khám bệnh bốc thuốc, thời gian còn lại
hoàn toàn tự do. Thời tiết nắng đẹp, chàng liền đeo sọt vào sâu trong núi hái
thuốc. Gửi kèm theo thư còn có năm cuốn bản thảo viết tay, tên gọi là Giang
hồ thái phương lục, là các loại phương thuốc chàng sưu tập được trên
đường. Bút tích hỗn loạn, sách đóng qua loa. Không ít chỗ tẩy xóa sửa chữa tới
mơ hồ. Mộ Dung Vô Phong đành phải giúp nhi tử chép lại một bản nghiêm chỉnh,
sau khi thẩm định cẩn thận mới cho khắc in.
Đây là
cuốn sách thứ hai của Mộ Dung Tử Hân lưu truyền trên đời. Cuốn đầu tiên là Vân
Mộng Cứu kinh chúđược in không lâu sau khi chàng rời khỏi nhà, sách có
ba tập bao gồm năm quyển, mời danh y đất Dương Châu là Đoàn Thạch Nguyên viết
lời tựa, có câu: “Trình bày kỹ càng súc tích, dẫn
chứng nhiều mà phong phú. Dung hợp nhiều loại, suy rộng mà thông suốt. Tường
tận ngọn nguồn, tự thành riêng một nhà”. Vân Mộng cứu kinh của Mộ
Dung Vô Phong nổi tiếng thâm ảo khó đọc, bản chú của Tử Hân đưa ra, không những
văn chương xán lạn như dệt gấm thêu hoa, giọng điệu thanh thoát như gõ vàng
rung ngọc mà còn phân tích tỉ mỉ độc đáo tựa như con tằm nhả tơ. Chỉ trong một
đêm đã vang dội, trở thành sách ắt phải đọc của giới hành nghề y.
Nhưng
chỉ sau khi cuốn sách được in không tới hai tháng, Mộ Dung Vô Phong đã viết
xong một cuốn Vân Mộng cứu kinh toản nghị, tự
phát huy thêm quan điểm vốn có của mình, đồng thời có rất nhiều chỗ thể hiện
chàng không hề đồng ý với những giải thích của nhi tử mình. Thế là, tất cả mọi
người trong giới hành nghề y đều biết cặp cha con này đang có tranh cãi.
Bởi Tử
Hân đang lang bạt giang hồ, hành tung bất định, cũng ít qua lại với người trong
y giới, chàng không hề biết phụ thân mình đã viết một cuốn sách như thế. Đợi
đến khi chàng định cư ở Sâm Châu, Mộ Dung Vô Phong lập tức sai người đưa bản Toản
nghị tới cho chàng. Sách đưa tới xong thì