
ch ai gia quá nặng lời, Hoàng thượng đăng cơ đã bốn năm, vậy mà vẫn chưa có hậu duệ,
ai gia cũng rất lo lắng. Tuyển các người vào cung là để thiên triều ta
khai chi tán diệp, đó là trách nhiệm của các ngươi! Chuyện của tiền
triều, chắc hẳn người không phải không biết.”
Bàn tay giấu trong
ống tay áo hơi siết lại, ta thoáng kinh ngạc nhìn người trước mặt. Bà
nói bà vội vã như thế vì lo chuyện nối dõi của nhà Hạ Hầu. Nhưng việc
này nói đi cũng phải nói lại, chuyện của tiền triều, đương nhiên ta biết rõ, nếu không phải Hoàng đế Gia Thịnh có ít con cháu, hẳn nhiên cũng
không tới gia tộc Hạ Hầu…
Vội thu lại tâm tư, có những chuyện ta
không cần nghĩ quá nhiều. Dù hoàng vị của Hạ Hầu Tử Khâm từ đâu mà có
thì thiên triều hôm nay cũng đã là thiên hạ của Hạ Hầu gia. Mà ta, thân
là hậu phi, không nên suy đoán những chuyện này.
Thế nhưng hôm
nay Thái hậu nói với ta những lời này, dường như không chỉ lo lắng về
vấn đề nối dõi, mà còn có chuyện khác. Rốt cuộc là chuyện gì? Ha, ta
thật sự không nghĩ ra.
Ta cúi đầu đứng bên cạnh Thái hậu, nhưng
bà vẫn im lặng, thật lâu sau mới nói một câu với vẻ sâu xa: “Lúc này chỉ còn cách sinh nhật của Hoàng thượng một tháng.”
Ta thoáng kinh
ngạc, mới nhớ ra vị trí hoàng hậu trong cung hãy còn để trống, chắc
chuyện này vẫn cần Thái hậu phải lao tâm khổ tứ nhiều. Rồi lại nhớ những lời Cố Khanh Hằng nói khi ở Thượng Lâm uyển, khi ấy, các nước đều phái
người đến, thậm chí là hoàng đế của những nước ấy.
Thực tình ta cũng hiểu được điều Thái hậu lo lắng.
Đang nghĩ ngợi, thấy Thái hậu đã quay người, nói với ta: “Diêu Phi xảy ra
chút chuyện, chắc ngươi mới hồi cung cũng chưa qua Trữ Lương cung thăm
nàng ta, lần này đi cùng với ai gia đi!” Vừa dứt lời, bà đã đi ra ngoài.
Ta vội vã đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Thái hậu, tình hình Diêu Phi thế nào rồi?”
“Chỉ bị hoảng sợ chút thôi, không có gì đáng ngại.” Bà thản nhiên đáp. Thiển Nhi ở bên ngoài thấy bà đi ra, vội bước tới dìu.
Ta im lặng, theo sát bà.
Khi vừa tới đây, thấy bà thoải mái nằm tựa trên nhuyễn tháp để cung tỳ cắt
tỉa móng tay, ta đã thấy kỳ lạ. Trước đây, Thái hậu thương Diêu Phi
nhất, hôm nay nàng ta xảy ra chuyện, vầy mà bà lại có thể bình tĩnh như
thế. Qua lời Thái hậu nói, ta cũng có thể nhận ra bà vẫn chưa hề tới
thăm nàng ta, chỉ sai cung nhân đi thăm hỏi tình hình, hoặc có lẽ, chỉ
truyền thái y tới hỏi mà thôi.
Suốt đường đi, Thái hậu không hề nhắc tới việc của Dụ Thái phi, đương nhiên ta cũng biết điều không nói.
Tới cổng Trữ Lương cung, từ xa đã trông thấy mấy phi tần đi ra từ bên
trong. Thấy chúng ta tới, ai nấy đều nhanh nhẹn hành lễ. Thái hậu không
nhìn bọn họ mà đi thẳng vào trong. Khi đến cửa lại thấy một người đi ra, ta liếc nhìn, hóa ra là Thư Quý tần đã lâu không gặp.
Sắc mặt Thư Quý tần không được tốt, nàng ta chỉ cúi người chào chúng ta: “Tần thiếp tham kiến Thái hậu, Đàn Phi nương nương!”
Thái hậu đáp lời rồi hỏi: “Diêu Phi thế nào rồi?”
“Thưa Thái hậu, nương nương giờ đã tỉnh, Hoàng thượng đang ở bên trong.” Vừa
nói, vừa liếc ta một cái, khóe miệng thoáng có nét cười.
Ta đáp trả nàng ta một nụ cười, người có long thai hôm nay là Diêu Phi, đâu phải Thư Quý tần nàng ta, có gì mà đắc ý?
Nghe thấy vậy, Thái hậu im lặng không đáp, bước vào phòng.
Ta muốn đi theo, lại nghe Thư Quý tần đột ngột lên tiếng: “Nương nương,
sao người còn cười chứ? Người thật sự không thấy sốt ruột chút nào sao?”
Ta cười mỉa. “Bản cung thấy ngươi cũng không sốt ruột, bản cung có gì phải nóng?”
Sắc mặt nàng ta thoắt đổi, định nói thêm gì đó nhưng bị ta ngắt lời: “Xem
ra Thư Quý tần đã quên chuyện lần trước bị Hoàng thượng cấm túc rồi, vậy thì hôm nay bản cung nhắc lại lần nữa cho ngươi, ở trong cung không nên quá nhiều lời.” Nói xong, ta không nhìn nàng ta, cất bước đi vào trong.
Người phía sau im lặng, không nói gì nhưng ta cũng cảm nhận được sự giận dữ
của nàng ta. Nghĩ lại một chút, khi vừa vào cung, ta mới chỉ là một cung tỳ bé nhỏ, còn nàng ta là quý tần nương nương địa vị tít trên cao. Nàng ta khi ấy kiêu ngạo biết bao, khiến ta bây giờ nghĩ lại cũng thấy có
chút hoảng sợ. Thế nhưng tiếp xúc rồi mới hay, dẫu nàng ta là quý tần
thì cũng phải dựa vào người khác mà sống. Ha, nhưng Tang Tử ta chưa bao
giờ muốn sống như thế!
Thái hậu ngoái đầu nhìn ta, thấy ta đi theo nhưng cũng không nói gì.
Vào phòng, có cung nhân vội vã tới vén rèm cho chúng ta, gương mặt lộ ra ta mới biết hóa ra là Quyến Nhi.
“Thái hậu, Đàn Phi nương nương!” Nàng ta nhỏ giọng hành lễ.
Thái hậu khoát tay, nàng ta vội lui sang một bên. Người trong phòng cũng
nghe thấy động tĩnh, ta vừa đi qua tấm rèm đã nghe thấy giọng hắn vang
lên: “Sao mẫu hậu cũng tới đây? Trẫm nghe cung tỳ nói đêm qua người ngủ
không ngon, hôm nay rất mệt. Trẫm thấy người nên về nghỉ ngơi thôi, chỗ
này không có chuyện gì.”
Lời hắn nói khiến lòng ta thoáng xúc
động, ngoái đầu nhìn Quyến Nhi. Hóa ra Thái hậu dùng cái cớ này để không tới Trữ Lương cung sao? Thế sao giờ lại tới?
Ta đi vào bên
trong, hành lễ với hắn. “Thần thiếp tham kiến Hoàng t