
i của hắn vừa
vang lên, roi ngựa đã vung lên tới tấp.
Theo bước đi của hắn,
mọi người cũng liên tục thét to. Bọn họ đang lo lắng thành Mạc Dương sẽ
bị vây khốn hoàn toàn, có tới cứu viện cũng không kịp.
Thượng tẩu vội vàng điều khiển xe đuổi theo.
Kế tiếp bọn họ chạy đi không ngừng nghị.
Ngoài dự kiến của mọi người là, nữ lang Trần Dung này lại có sức khỏe vô cùng tốt, nàng ngồi mỏi thì cưỡi ngựa, cưỡi mệt thì lại ngồi xe, không hề
thốt ra nửa câu oán hận, không gây phiền toái cho bọn họ. Chỉ cần điểm
này, tuyệt đại đa số sĩ tộc đệ tử cũng không bằng nàng, chúng phó âm
thầm cảm khái trong lòng.
Đi cả một ngày, đến nửa đêm, văn sĩ kia nhìn trăng sáng treo giữa bầu trời, quát: “Nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.”
Đoàn xe dừng lại, chúng phó liền điều khiển xe ngựa đỗ thành hình tròn che ở bên ngoài, người cưỡi ngựa và xe ngựa của Trần Dung thì ở giữa, mọi
người bắt đầu nghỉ ngơi — vì tiết kiệm thời gian, đoàn người hoặc là ngủ trong xe ngựa, hoặc là dựa vào thân ngựa nhắm mắt dưỡng thần, không hạ
trại.
Sau khi văn sĩ kia an bài hết thảy thì quay đầu nhìn về
phía xe ngựa của Trần Dung. Nhìn rèm xe khẽ lay động, Trần Dung im lặng
chi cực, hắn chắp tay, nói với giọng khách khí: “Nữ lang, buổi trưa ngày mai có thể tới thành Mạc Dương rồi.”
Trần Dung gật đầu, nàng cất giọng hỏi: “Không biết quân tử chuẩn bị đi vào từ cửa thành nào?”
Văn sĩ kia giật mình, nói: “Tất nhiên là cửa thành phía nam.”
Thành Nam Dương ở phía đông nam của thành Mạc Dương, đi vào theo cửa thành phía nam là điều hợp tình hợp lý.
“Không thể!” Trong xe ngựa, giọng nói của Trần Dung trong trẻo quyết đoán:
“Người Hồ cũng biết việc quân sự, tất nhiên bọn họ sẽ bày binh bố trận ở cửa thành phía nam để ngăn trở viện binh đến từ thành Nam Dương. Ngay
cả cửa thành phía bắc cũng không ổn, ta nghĩ đi vào từ cửa tây.”
Văn sĩ kia giật mình, hắn và mọi người cùng nhìn nhau, sau đó hắn chắp tay
hỏi: “Nữ lang nghĩ rằng có thể đi vào từ cửa thành phía tây sao?”
“Đúng.” Trần Dung trả lời cực kỳ quyết đoán.
Văn sĩ kia nhíu mày nói: “Để chúng ta thương nghị một chút.” Hắn thối lui về phía sau.
Chỉ chốc lát, văn sĩ kia đã đi tới nói với Trần Dung: “Lời của nữ lang rất có lý, ngày mai chúng ta sẽ đi vào từ cửa tây.”
Trần Dung đáp lời, trong giọng nói cũng không có sự vui sướng vì ý kiến của mình được người khác tiếp thu.
Văn sĩ kia chăm chú nhìn rèm xe lay động, thầm nghĩ: Nữ lang này tuổi còn
nhỏ, đã có dũng có mưu, thong dong bình tĩnh, lang quân quả nhiên thật
tinh mắt!
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đã xuất phát.
Sau khi quyết định sẽ vào từ cửa thành phía tây, mọi người bắt đầu đi theo đường vòng.
Tới gần buổi trưa, đoàn người tiến lên càng ngày càng khó khăn, thỉnh
thoảng có sĩ tốt của người Hồ xuất hiện ở phụ cận. Những lúc đó, mọi
người đều ngừng thở, bao mảnh vải lên bánh xe để che dấu vết, lặng yên
di chuyển.
Giữa trưa, tường thành cao lớn gồ ghề của Mạc Dương
đã xuất hiện ở trước mắt mọi người. Cho dù cách xa như vậy, mọi người
cũng có thể nhìn thấy bóng người lấp ló trên tường thành.
Văn sĩ trung niên ngồi ở trên lưng ngựa nhìn ra xa sau một lúc, rồi nhíu mày
nói với Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa: “Ở cửa tây cũng có sĩ tốt của
người Hồ.”
Trong xe ngựa, giọng nói của Trần Dung vẫn tứ bình
bát ổn (bốn nơi thanh bình, tám nơi ổn đinh), vô bi vô hỉ: “Không sao,
vây thành là danh tướng Mộ Dung Khác của người Tiên Ti, gã đang vây ba
thả một, muốn buộc người ở trong thành Mạc Dương chạy thoát từ cửa thành phía Tây. Nơi này sĩ tốt được bày bố chỉ là phô trương thanh thế, nếu
chúng ta đi vào, bọn họ sẽ không ngăn cản.”
Lời của Trần Dung
vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong câu nói đơn giản của nàng
bao hàm rất nhiều tri thức quân sự. Nữ lang nho nhỏ này hiểu rất rõ
ràng, giải thích về mưu lược với vẻ rất đương nhiên.
Sau khi ngẩn ngơ, văn sĩ trung niên hỏi: “Làm sao nữ lang biết được?”
Trần Dung hơi ngẩn ra. Một hồi lâu, nàng nói với giọng trong trẻo: “Sao quân không phái một người hiểu rõ việc quân sự nhìn xem bố trí ở cửa thành
phía tây thê snaof?”
Văn sĩ trung niên gật đầu với một hán tử gầy nhỏ.
Ngay lập tức, hán tử kia cúi thấp người biến mất ở trong lùm cây.
Văn sĩ trung niên lại nhìn Trần Dung hỏi: “Trên đường chúng ta đi tới cửa
thành phía tây cũng không nhìn thấy phục binh của người Hồ, nếu bọn họ
muốn ép người trong thành Mạc Dương chạy ra theo cửa tây, vì sao không
bố trí sĩ tốt một chút?”
Trong xe ngựa, Trần Dung trầm mặc. Sau
một lúc lâu, nàng mới nói: “Mộ Dung Khác đã bố trí, nếu ngay cả chúng ta cũng nhìn ra vậy thì gã đã không trở thành một danh tướng.” Nàng dùng
loại ngữ khí chắc chắn thanh thản đưa ra một đáp án không phải là đáp án như thế.
Văn sĩ trung niên hoàn toàn giật mình. Hắn ngẫm nghĩ, quyết định chờ hán tử gầy nhỏ trở về rồi nói sau.
Chưa đến hai khắc, hán tử đó đã trở lại. Hắn chặp hai tay lại, nói với văn
sĩ trung niên: “Bên ngoài cửa thành phía tây không bốc lên cát bụi, ngàn sĩ tốt của người Hồ hoặc nằm hoặc ngồi, biểu tình nhàn đạm, có thể thử
một lần!”
Vă