Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328010

Bình chọn: 9.5.00/10/801 lượt.

oải mãi từ từ lướt qua hàng ngũ của người Hồ, đi tới dưới cửa thành.

Khi bọn họ xuất hiện ở cửa thành cách trăm bước, trong tiếng ma sát chói

tai của cửa thành bằng sắt đồng, cửa thành chậm rãi mở ra.

Một

đội người xuất hiện phía sau cửa thành. Khi những người này nhìn mọi

người trong Vương phủ thì đồng thời lộ ra tươi cười tán thưởng.

Không đợi bọn họ mở miệng, một tiếng cười to truyền ra, một văn sĩ trung niên làn da trắng trẻo, ngũ quan đoan chính thong thả khoan thai chậm rãi đi ra. Hắn vừa đi, vừa cười nói với người bên cạnh: “Vương Thất à Vương

Thất, đến tận hôm nay, ta mới phục đệ đây!”

Đứng ở bên cạnh hắn là thiếu niên lang quân tuấn mỹ phiêu dật, nét mặt nhiếp hồn người kia, không phải Vương Hoằng thì là ai?

Lúc này Vương Hoằng khẽ nhếch khóe miệng dường như đang cười, có điều trong đôi mắt trong sáng cao xa của chàng lấp lánh một chút quang mang sáng

ngời dị thường. Chàng bước đến.

Nhìn thấy chàng đi tới, mọi

người Vương phủ vội vàng xoay người xuống ngựa, hoặc bước xuống xe ngựa, nhất tề thi lễ, đồng thời kêu lên: “Lang quân.”

Vương Hoằng gật đầu, chàng quay đầu, nhìn về phía Thượng tẩu và xe ngựa của Trần Dung.

Vì thanh danh, Trần Dung không bước xuống xe, không vén rèm xe lên để mọi người thấy nàng là một nữ lang.

Vương Hoằng chăm chú nhìn xe ngựa của Trần Dung một lát rồi gật đầu với chúng phó, nói: “Vào đi thôi.”

“Vâng.”

Dưới sự vây quanh của hơn trăm sĩ tộc, đội ngũ chậm rãi vào thành Mạc Dương.

Khi cửa thành đóng lại, chúng phó Vương phủ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, có người thậm chí đã mềm nhũn cả hai chân.

Vương Hoằng liếc nhìn bọn họ một cái, lại liếc về phía Trần Dung trong xe ngựa, sau đó thu hồi tầm mắt.

Sau khi mọi người Vương phủ thở dài một hơi thì đồng thời kích động đứng

lên – phó dịch thân phận ti tiện như bọn họ lại được hơn trăm sĩ tộc vây quanh, thận trọng nghênh đón vào thành! Tình cảnh này vinh hạnh đến cỡ

nào! Bọn họ cố gắng áp chế vui mừng cùng kích động, ôm mặt, trong tiếng

hoan nghênh của nhóm dân chúng bên đường trong thành Mạc Dương mà chậm

rãi tiến vào phủ của thành chủ.

Khi bọn họ đi đến tây viện nơi

Vương Hoằng trú ngụ, văn sĩ trung niên đoan chính kia dừng chân, lại

hướng tới bọn họ, cũng hướng tới Vương Hoằng vái chào thật sâu, hắn lanh lảnh cười nói: “Thất lang, chết mặc dù đáng sợ, nhưng có đệ, có đám

nghĩa sĩ làm bạn, ta không sợ.”

Hắn đứng thẳng dậy, lại vái chào với chúng phó xung quanh, thở dài: “Nếu có thể thoát chết, phong thái

của chư quân nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ.”

Nói tới đây,

hắn lại cảm khái: “Vương Hoằng à Vương Hoằng, ngay cả người hầu cũng

đường hoàng như thế, ta thật không biết chủ nhân như đệ sẽ phong hoa

tuyệt đại đến thế nào nữa!”

Hắn vung tay áo dài, chào hỏi mọi người xong thì thối lui.

Bọn họ vừa lui xuống, Vương Hoằng đã quay đầu lại, chàng liếc nhìn chúng

phó, sau khi thu mọi thần sắc biến hóa của bọn họ vào đáy mắt thì chàng

xoay người, nhìn về phía Trần Dung trong xe ngựa. Vương Hoằng nhìn xe ngựa của Trần Dung, tươi cười nhợt nhạt: “Bước xuống đi.”

Trần Dung vén rèm xe, gương mặt thanh diễm xuất hiện ở trước mắt chàng. Sắc

mặt nàng lúc này có chút trắng bệch, hiển nhiên tình cảnh vừa rồi khiến

nỗi khiếp sợ trong lòng nàng vẫn còn chưa tiêu tan.

Vương Hoằng nhìn nàng, cũng không hỏi gì đã xoay người sang chỗ khác, vung tay áo dài: “Vào đi thôi.”

Chúng phó đi theo phía sau chàng vào bên trong. Trần Dung cũng đi trong đội ngũ.

Nàng ngồi vào một góc ở thư phòng, cúi đầu, tia nắng chiếu qua khe cửa,

chiếu vào khoảng không phía trước nàng, bụi bặm bay lượn trong cột sáng

tựa như nhân sinh. Trần Dung nhìn cột sáng kia, bất tri bất giác nhìn

ngắm ngây ngốc.

Cũng không biết qua bao lâu, một bóng người che ở phía trước nàng, cũng chặn cột sáng kia lại.

Trần Dung ngẩng đầu lên. Nàng đối diện với hai mắt ôn nhu của Vương Hoằng.

Chàng nhìn nàng chăm chú, từ từ nghiêng người về phía trước, vươn tay ra, phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.

Tay chàng còn chưa tới, nhiệt độ cơ thể của chàng đã ập vào mặt, Trần Dung

rũ hai mắt, theo bản năng muốn tránh về phía sau nhưng lại cố bắt buộc

bản thân vẫn không nhúc nhích. Có điều, bất tri bất giác, tim trong lồng ngực nàng ngừng đập đã lâu lại hơi chua xót.

Tay chàng tựa như

gió xuân thổi qua gương mặt nàng, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ lướt, chủ nhân của ngón tay tươi cười, nói với giọng ôn nhu: “Thật sự là

không cẩn thận mà, xem này, tóc tai đều dính hết vào trên mặt rồi.”

Giọng nói nhợt nhạt, ôn nhu mà trong trẻo tựa như nước suối chảy, lại

như gió thổi trong đêm, nhẹ nhàng mà lướt qua.

Chàng lại thu tay về.

Trần Dung vẫn ngừng hô hấp, âm thầm thở dài một hơi, lúc này, trong nội tâm

của nàng trào ra một cảm giác không biết là thất vọng hay là thả lỏng.

Vương Hoằng bước lên tháp, ngồi xuống đối diện với nàng. Chàng cũng không

ngẩng đầu lên, cất cao giọng: “Chuẩn bị rượu thịt! Nửa ngày cuối cùng

này, ta muốn cùng giai nhân say sưa!”

Nửa ngày cuối cùng? Trần Dung ngẩng đầu lên. Nàng yên lặng nhìn về phía chàng, mô


Polaroid