Pair of Vintage Old School Fru
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325093

Bình chọn: 10.00/10/509 lượt.

hật sự là một người đặc biệt.”

Tiếng nói kia là của Vương thị Thất nữ Hàm Duẫn đã cười trào phúng nàng.

Từ sau chuyện đó, Trần Dung nhìn thấy Vương Trác đều cung kính, cũng chưa từng đề nghị gì với hắn.

Vương Trác nhíu mày, hắn ngẩng đầu, nhìn ngắm đồng ruộng hai bên đường. Trong đồng ruộng không có nước, nhưng hắn mơ hồ nhớ rõ, trên đường đi, trong

nhiều đồng ruộng không gặt hái vào mùa thu đều là không có nước.

Nghĩ đến đây, Vương Trác gật gật đầu, nói với Trần Dung: “Đa tạ A Dung nhắc nhở.” Vẻ mặt hắn có chút không kiên nhẫn.

Trần Dung thấy thế, cười nhẹ, hướng tới Vương Trác thi lễ, rồi thối lui về phía sau.

Lúc xe ngựa của nàng vừa mới rời khỏi xe ngựa của Vương Trác, Vương thị

Thất nữ Hàm Duẫn liền đi qua, nàng ta cười dài nhìn chằm chằm Trần Dung, kêu lên: “Trần thị A Dung, không phải là ngươi lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ gì chứ?”

Trần Dung cười cười, nàng không cần quay đầu, cũng biết

Vương Trác còn đang chú ý động tĩnh bên này, lập tức cất cao giọng,

nghiêm túc nói: “Nếu Thất ni cô không tin, vì sao không sai người đến

hỏi thôn dân ở phụ cận? Hoặc cũng có thể hỏi lưu dân đi ở phía trước, sẽ biết rõ lời của ta có thật hay không.”

Vương Hàm Duẫn hừ một tiếng, liếc mắt xem thường, nói: “Ta mới lười đến hỏi đám dân đen này.”

Nàng ta chuyển mắt, nhìn thấy xe ngựa Trần Dung chạy về phía sau, lại nói:

“Này, không phải là ngươi muốn đi hỏi đó chứ? Hì hì, ta nói A Dung nha,

ngươi chỉ là một nữ tử, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhận thanh danh bác học, về sau làm quan xuất sĩ sao?” Nàng ta nói tới đây, khanh khách nở nụ cười.

Trần Dung không để ý đến nàng ta.

Nàng chỉ vội vàng giục xe ngựa, đi tới giữa đội ngũ. Sau khi đến chỗ người

của Trần thị, Trần Dung nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, nếu các ngươi

nhìn thấy nguồn nước, cần phải nhớ rõ dừng lại, đến khi đổ đầy hết nước

vào tất cả thùng, chậu thì mới có thể lên đường. Mặt khác, tất cả mọi

người không được rửa mặt, trừ phi cực khát, không thể dùng hết nước

trong hành lý!”

Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau. Qua một hồi lâu, bọn họ mới đáp: “Vâng.”

Trần Dung trở lại trong xe ngựa, nàng nhìn chằm chằm bầu không phía trước có vẻ mông lung, ló đầu ra, lại dặn dò: “Bình ẩu, người sai người đem vải

vóc nhúng nước ướt sũng rồi đặt lên xe ngựa cho ta.”

Lần này, mọi

người càng giật mình. Bọn họ lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, mới nặng nề đáp ứng Trần Dung. Nhìn rèm xe kéo xuống, Bình ẩu quay sang phía

Thượng tẩu, thấp giọng nói: “Nữ lang làm sao vậy? Khiến mọi người kinh

ngạc như thế?”

Thượng tẩu lắc lắc đầu. Lão lại nhìn mọi người đang

vây quanh, nhẹ giọng trả lời: “Lần này cử chỉ của nữ lang thật quái dị,

các ngươi bí mật nghe theo là được rồi, nhớ rõ đừng nói ra ngoài.”

“Đúng đúng.”

“Nên như thế.” Chúng phó dịch đồng lòng hợp lực, cũng chỉ mang theo ba thùng gỗ lớn và

mấy chậu nhỏ. Trong ba thùng gỗ lớn, một cái là để Trần Dung tắm rửa,

hai cái khác thì để nhóm người hầu nam nữ chia nhau tắm rửa.

Sau khi

hành tẩu hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một hồ nước. Chúng phó Trần

thị mang ba thùng gỗ lớn đổ đầy nước, lại đổ thêm vào mấy chậu gỗ nhỏ

thường dùng để rửa mặt, rồi nhúng vải vóc ướt nhẹp.

Vương Trác cau

mày, nhìn người Trần gia việc đến việc đi đổ đầy nước, ngẫm nghĩ, quát

mọi người xung quanh: “Các ngươi cũng đi đổ mấy thùng nước.”

Mọi người cả kinh, một đệ tử Vương thị kêu lên: “Bá phụ, cần gì tin lời nói linh tinh không đâu vào đâu của một phụ nhân?”

Vương Trác đột nhiên quát: “Xe ngựa cũng bỏ không đó, nói nhiều như thế làm gì? Đổ đầy nước đi!”

Hai mươi ngày qua, cho dù là Vương thị, hay là Trần thị, bọn họ dùng lương

thực không ít, bởi vậy cũng thừa ra một ít xe ngựa, vừa vặn dùng để đựng số thùng nước này.

Vương Trác vừa quát như thế, mọi người cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải đi theo Trần thị đổ đầy nước. Có điều

bọn họ thầm nghĩ qua loa cho xong, tổng cộng chỉ đổ được hai mươi thùng

gỗ.

Đoàn xe tiếp tục chạy đi, kế tiếp trong hơn mười dặm đường lại

xuất hiện ba hồ nước lớn, nhìn hồ nước trong suốt nhộn nhạo gợn sóng,

mọi người Vương thị liên tiếp lắc đầu. Vương Trác lại cau mày, ảo não

thầm nghĩ: Chỉ là một cô nương làm bộ như bác học, ta còn cố ý nghe

theo, coi là thật. Ai, lại trở thành trò cười của người khác!

Vào lúc ban đêm, đoàn xe đỗ lại bên nguồn nước. Trong ánh mắt cười nhạo của

chúng đệ tử Vương thị, Trần Dung bình tĩnh phân phó mọi người, đem thùng gỗ do xe ngựa xóc nảy bị đổ ra hơn phân nửa lại đổ đầy thêm, bảo đám

người Bình ẩu trông coi, rồi chọn chỗ nguồn nước sạch sẽ tắm rửa một

lát.

Bản thân nàng tắm rửa xong, còn mạnh mẽ yêu cầu chúng người hầu cũng đi tắm rửa sạch sẽ.

May mắn, hiện tại đi theo bên người nàng đều là trung phó của Trần thị, tuy bọn họ cảm thấy nhà nữ lang nhà mình làm việc kỳ lạ, nhưng vẫn im lặng

chấp hành mệnh lệnh của nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dung ra lệnh mọi người đem vải vóc nhúng nước một lần nữa, mới bắt đầu rửa mặt lên đường.

Một ngày này, thái dương dâng lên từ phía đông đỏ tươi ch