
ợu cũng chẳng có nhạc sao?”
Trương Hạng ngẩn ra, hắn mở to mắt cứng lưỡi đối diện với hai mắt trong suốt
cao xa của Vương Hoằng, nhất thời cũng không biết trả lời ra sao.
Vương Hoằng cười, phất phất tay: “Mời quân trở về.”
Lời vừa dứt, xe ngựa chạy qua.
Trương Hạng phục hồi tinh thần lại, hắn nhấc chân, muốn đuổi theo sau nói gì
đó, nhưng bị phong thái của Vương Hoằng hù dọa, trong khoảng thời gian
ngắn, theo trực giác cảm thấy nói gì thì nói, làm gì thì gì, đều có vẻ
rất tục, không thú vị. Ngẫm nghĩ, hắn vẫn dẫn mọi người đứng ở nơi đó,
nhìn theo đoàn xe chậm rãi chạy ra cửa thành.
Xe ngựa của Vương Hoằng đi qua, là đến xe ngựa của Trần Dung.
Trương Hạng lui sang một bên cũng giống như những người khác, ánh mắt không tự chủ được truy đuổi Trần Dung thanh diễm quyến rũ. Nhìn ngắm Trần Dung
vấn cao búi tóc, mặc thường phục đẹp đẽ quý giá, cao xa không thể với
tới, Trương Hạng lại lui về phía sau một bước, cúi đầu không dám nhìn
thẳng nàng.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi thành Nam Dương.
Vừa ra khỏi cửa thành, Trần Dung liền quay đầu nhìn lại. Trong thành trì
này chôn giấu rất nhiều ký ức, không biết lần này rời đi, khi nào thì
gặp lại?
Khi nàng xuất thần, xe ngựa phía trước ngừng lại, một hộ vệ gọi: “Lang quân bảo người đi qua.”
Chàng chủ động gọi nàng?
Tâm tình của Trần Dung rất tốt, vội vàng lên tiếng, nhấc chân chạy về phía xe ngựa của Vương Hoằng.
Trong xe ngựa, Vương Hoằng đang cầm thẻ tre trong tay nghe thấy tiếng bước
chân của Trần Dung, chàng không ngẩng đầu lên hỏi: “Bước chân nhảy nhót, vì sao sung sướng đến vậy?”
Trần Dung bước lên xe ngựa, cười rạng rỡ: “Nơi này có rượu có sách có nhạc có mỹ nhân, đương nhiên là vui sướng rồi.”
Câu trả lời này thật đúng là nằm ngoài dự kiến của Vương Hoằng, chàng chậm rãi buông thẻ tre, nhìn về phía Trần Dung.
Chàng vừa ngẩng đầu, Trần Dung mới bước lên xe ngựa cười vui một tiếng, xông
đến. Nàng đổ ập vào trong lòng chàng, sau khi khiến chàng ngã ngửa ra
toa xe, nàng trèo trên người chàng, đặt môi xuống hôn mấy cái, Trần Dung cười quyến rũ nói: “Không phải lang quân đã nói nên hành lạc đúng lúc
sao? Lúc này mỹ nhân ở đây, chàng còn do dự làm chi?”
Vương
Hoằng để mặc nàng tùy ý, đến khi nàng hôn hơn mười cái, có chút mệt mỏi, chàng mới chậm rãi lấy ra khăn tay, tao nhã lau nước miếng trên mặt.
Ngẩng đầu, chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung trên người, cười nhợt nhạt, nói: “Sợ sao?”
Lời này vừa thốt ra, tươi cười trên mặt Trần Dung trở nên cứng đờ.
Nàng đem mặt mình chôn ở trong lòng chàng, nhắm hai mắt, khẽ đáp: “Uh.” Dừng một chút, nàng khẽ nói: “Chàng đừng không để ý tới ta.”
Thật lâu Trần Dung không nghe thấy Vương Hoằng nói gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Vương Hoằng nâng đầu, lẳng lặng nhìn đỉnh xe, bộ dạng xuất thần.
Tuy là xuất thần, tay chàng ôm eo nhỏ của nàng lại ấm áp hữu lực.
Trong lòng Trần Dung trở nên yên tĩnh, dựa vào trong lòng chàng, nhìn ngoài
phong cảnh thay đổi bên ngoài xe ngựa, nhẹ nhàng mà ngâm nga linh tinh.
Tiếng ca của nàng nỉ non, không có ý nghĩa, nhưng giọng ca ngọt ngào mà tươi đẹp, tràn ngập sung sướng cùng hạnh phúc.
Bất tri bất giác, Vương Hoằng cúi đầu nhìn nàng, nghe xong một hồi, chàng nhẹ nhàng hỏi: “A Dung rất sung sướng?”
“Uhm.” Trần Dung gật đầu lung tung, tiếp tục ngâm nga.
“Vì sao sung sướng?”
Tiếng ca của Trần Dung dừng một chút, một hồi lâu, nàng trả lời: “Giờ khắc
này lang quân mà ta thích không xa xôi tít tắp ở chân trời, không làm
bạn bên gối người khác, chỉ ở bên cạnh ta, cho nên ta sung sướng.”
Vương Hoằng vuốt mái tóc đen như mực của nàng, đặt môi hôn. Chàng nhắm mắt lại, thật lâu, bên môi tràn ra một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài này khác với ngày xưa, dường như lạnh lùng hơn, cũng dường như kiên định hơn.
Trong sự im lặng, bên ngoài truyền đến giọng bẩm báo đè thấp của một hộ vệ: “Lang quân, đã phái người ra rồi.”
Vương Hoằng không chút để ý đáp lại một câu.
Hộ vệ kia giục ngựa rời đi, ước chừng sau nửa canh giờ, lại có giọng nói
vang lên: “Người nọ đã ra chiêu.” Dừng một chút, hộ vệ kia hỏi: “Xử trí
như thế nào?”
“Giết đi.”
“Vâng.”
Lại qua một canh giờ, một phụ tá tiến lên bẩm báo.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, người tiến lên bẩm báo tiến lui liên tiếp,
Trần Dung muốn lắng nghe ra một chút để tìm hiểu, nhưng dù thế nào nàng
cũng không hiểu ra sao.
Một ngày này, gió lạnh phơ phất, sau khi một hộ vệ lui ra, Vương Hoằng quay đầu, nhìn thấy Trần Dung hơi đăm
chiêu, gọi: “A Dung.”
Trần Dung ngẩng đầu nhìn chàng.
Hai mắt chàng đặc biệt trong suốt, dừng trên mặt nàng, chàng hỏi: “Chuyện
thành chủ Mạc Dương sắp đến nhậm chức, từ đâu mà A Dung biết được?”
Rốt cuộc chàng đã hỏi vấn đề kỳ dị này.
Trần Dung cúi mắt, không nói lời nào, Vương Hoằng thản nhiên cười, chàng
vươn tay vén rèm, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, nói: “Tán bớt
gia tài, đúng lúc biết phía trước có khô hạn, ngay cả khi chuẩn bị qua
sông, cũng trầm ổn có độ, giống như đã định liệu trước…… Khi đó A Dung
thông minh tuyệt đỉnh, đa mưu túc trí. Ta từng nghĩ rằng, A Dung chính
l