
ận lật xem.
Nàng xem rất nghiêm túc. Hai kiếp làm người, nàng hiểu rất rõ, cho dù bốn
người trước mắt trung thành nhất, dù được tín nhiệm nhất thì nàng cũng
nên phòng bị, không thể thiếu quy củ. Trên đời này cho tới bây giờ đều
như thế, chỉ cần ra giá thích hợp, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành kẻ phản bội.
Kiếp trước nàng đã từng làm chủ mẫu, tuy rằng thông tin viết trên sách lụa thô lậu, nhưng Trần Dung xem qua đã hiểu ngay.
Chỉ một lát, nàng gật đầu nói: “Rất khá.”
Nhận được câu này, bốn người đồng thời vui vẻ ra mặt.
Trần Dung cười, đưa sách lụa ra, nói: “Các ngươi……” Mới thốt ra hai chữ, một bàn tay vươn tới, cầm lấy sách lụa.
Ngón tay thon dài trắng trẻo, khớp xương mượt mà, không phải Vương Hoằng thì là ai?
Trần Dung nhìn thấy Vương Hoằng cầm sách lụa, không khỏi có chút kinh ngạc.
Vương Hoằng cúi đầu, tùy ý để tóc rủ trước trán, áo trắng như tuyết, nhanh
nhẹn giống như thần tiên, bộ dạng lật xem sổ sách giống như đang đọc
thơ.
Chàng tiện tay lật vài cái rồi đưa cho bốn người kia.
Bốn người tiếp nhận, vội vàng nói cảm tạ. Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Vương Hoằng đứng ở bên cạnh, vì thế không dám mở miệng nữa. Lập
tức, bốn người đều xin cáo lui.
Nhìn theo bốn người lui ra,
Vương Hoằng nhẹ nhàng nói: “Khi mua số điền sản này là lúc khanh khanh
mới vào thành Nam Dương.” Chàng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung, tựa
tiếu phi tiếu: “Lúc đó, khanh khanh và Nhiễm Mẫn có lẽ chỉ có duyên gặp
gỡ nhau được một hai lần…… Chỉ có thế đã ghi số điển sản này dưới danh
nghĩa của y.”
Nghe đến đó, tim Trần Dung đập nhanh, tươi cười trên mặt không tự chủ đổi thành nịnh nọt lấy lòng.
Nhìn thấy Trần Dung cười vô cùng nhu thuận, khóe miệng Vương Hoằng cong lên, chầm chập nói: “Khanh khanh có muốn giải thích một câu với vi phu hay
không?”
Trần Dung còn đang cười quyến rũ, lời của chàng vừa dứt, nàng liền trả lời: “Ta cũng không có cách nào khác. Ăn nhờ ở đậu, lại
là nữ nhi chưa gả, ngay cả có tài sản cũng không thể sở hữu cho riêng
mình.” Nàng nói tới đây, giọng nhỏ dần: “Ta nghĩ rằng Nhiễm tướng quân
là người cường hãn có thế lực, ghi dưới danh nghĩa của y, nhất định sẽ
không bị tiểu nhân chiếm đoạt.”
“Thật không?”
“Đúng vậy.” Trần Dung vội vàng gật đầu.
Vương Hoằng chậm rãi cười.
Khi Trần Dung cảm thấy chột dạ, nhìn thấy tươi cười này của chàng, không biết vì sao, lại cảm thấy hoảng hốt.
“Vậy vì sao không ghi dưới danh nghĩa của ta?”
Vương Hoằng chậm rãi hỏi: “Ta nghĩ rằng Vương Thất lang ta xuất thân bất
phàm, cũng là người cường hãn có thế lực, ghi dưới danh nghĩa của ta,
tiểu nhân cũng sẽ không dám chiếm đoạt mà.”
Trần Dung vội vàng
ngây ngô cười hai tiếng, nhìn thấy chàng lẳng lặng nhìn mình chăm chú,
sắc mặt hơi lạnh, nàng lúng ta lúng túng nói: “Chuyện đó, chuyện đó……”
Nàng lắp bắp một lúc, lại không thể thốt ra một câu giải thích.
Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
Sau một lúc lâu, đến khi rốt cuộc Trần Dung không thể thốt nên lời nửa chữ, đầu càng cúi càng thấp, chàng mới cất giọng cực ôn nhu cực nhẹ nhàng:
“Cho đến giờ phút này ta mới tin rằng, A Dng, thực sự có tâm tư muốn gả
cho y.”
Giọng nói của chàng rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như sợ sẽ khiến người khác bị hù dọa, sợ rằng sẽ phá vỡ sự cân bằng giữa chàng và nàng lúc này.
Bởi vậy, rõ ràng ngữ khí của chàng bình tĩnh, nhưng Trần Dung cảm giác được, chàng thương tâm.
Nàng cúi đầu, môi mấp máy vài cái, vẫn không thể thốt ra câu giải thích.
Đúng lúc này, Vương Hoằng cất bước rời đi.
Trần Dung quýnh lên, vội vàng kéo ống tay áo của chàng, bất an hỏi: “Chàng, chàng định đi đâu vậy?”
Vương Hoằng chậm rãi quay đầu.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, một hồi lâu, chàng rút ống tay áo về, nói: “Chuẩn bị xuất phát.”
“Đi đâu?”
“Tất nhiên là Kiến Khang!”
Kiến Khang, nhưng cứ thế xuất phát đến Kiến Khang? Cũng không ở lại thành
Nam Dương một lúc sao? Trần Dung ngẩn ngơ, nàng nhìn về phía Vương
Hoằng, thật sự không thể nhận ra ý tưởng của chàng, đành phải thu hồi
suy nghĩ miên man, nhoẻn miệng cười, nhu thuận đáp: “Được.”
Khi Trần Dung chuẩn bị thỏa đáng, xe ngựa đã chờ xuất phát.
Đoàn xe chậm rãi chạy ra khỏi Vương phủ.
Tuy quy mô di chuyển về phía nam năm trước quá lớn nhưng đại sĩ tộc trong
thành Nam Dương cũng đã rời đi rất nhiều. Hiện tại Trần Dung đi trong
thành Nam Dương, theo trực giác cảm thấy trên đường phố vắng vẻ lạnh
lùng hơn trong trí nhớ nhiều.
Nhìn đám người lưa thưa, Trần Dung vén rèm xe, nghiêm túc lắng nghe tiếng nói nhỏ truyền đến bốn phía.
Nhưng mà, đoàn xe chạy đến chỗ nào, người đi đường như chim tước vội tản ra, đâu có thể nghe ngóng được gì.
Ngay khi Trần Dung hết nhìn đông tới nhìn tây, một đội nhân mã xuất hiện ở
trước mắt. Một văn sĩ bước ra, chính là Trương Hạng mà Trần Dung quen
thuộc.
Trương Hạng bước đến trước xe ngựa, hắn hướng tới xe ngựa của Vương Hoằng vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Phụng mệnh Nam
Dương vương, tiến đến đưa lang quân một đoạn đường.”
Trong xe ngựa, Vương Hoằng ngả người ra sau tháp, phong tư tao nhã: “Tiến đến tiễn đưa, không có rư