Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328505

Bình chọn: 8.00/10/850 lượt.



Chàng nói ra lời nghịch

thiên như thế, theo lý Trần Dung sẽ cảm thấy kinh hãi, nhưng nàng chỉ

lẳng lặng đứng ở nơi đó, yên tĩnh, bình thản, toàn tâm tín nhiệm nhìn

chàng.

Vương Hoằng nhìn nàng, lười biếng nói thầm: “Xem ra lão

tộc trưởng nói không sai, người như ta, tuy kiêu hùng có tài, nhưng chỉ

có chí phụ nhân. Nếu không có người bức bách, nếu không chịu nổi nỗi đau thấu xương, cả đời này, cuối cùng cũng chỉ là người rảnh rỗi bàn chuyện phong nguyệt.” Chàng vươn tay xoa cằm, cười nói: “Lúc trước lão tộc

trưởng vừa thấy ta đã yêu quý, các gia tộc khác, muốn xác định người

thừa kế phải mất mười năm hai mươi năm, ta thì mới mười tuổi đã bị đặt

ngồi trên đống lửa rồi. Hì hì, lão tộc trưởng dưới suối vàng có biết,

mấy ngày nay nhất định là gấp đến độ bốc hỏa mất thôi.”

Cảm thán đến đây, chàng lại cười, nắm tay Trần Dung đi về phía trước.

Trần Dung bước theo, thấp giọng hỏi: “Chàng tin sao?”

Câu hỏi này của nàng đúng là vô nghĩa, nhưng nàng không thể không hỏi.

Vương Hoằng gật đầu, nói: “Thì cứ tin đi.”

Thì cứ tin đi? Đây là câu trả lời gì vậy? Trần Dung dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, Vương Hoằng lại nói thầm: “Nếu không quen biết A Dung, hóa ra

ta thật sự là người phúc bạc mệnh đoản.” Nói tới đây, chàng lại siết

chặt tay nàng.

Trần Dung nghiêng đầu nhìn chàng.

Nàng có

một loại ảo giác, tựa hồ sau khi mình nói rõ mọi chuyện với chàng, cả

người Vương Hoằng đều thả lỏng, vốn khí chất của chàng đã cao xa phiêu

nhiên như thần tiên, lần này không còn dính chút hồng trần.

Bước

lên bậc thang, Vương Hoằng dặn hai tỳ nữ hầu hạ Trần Dung. Dưới sự trợ

giúp của các nàng, Trần Dung tắm rửa một lúc lâu, sau đó nằm xuống ngủ

say trong mùi huân hương thanh nhã.

Khi tỉnh lại, ánh nắng vẫn

chiếu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng sáng ngời, tiếng người nói khe khẽ

truyền đến, xen lẫn trong gió, có một cảm giác yên tĩnh tốt đẹp.

Trần Dung xốc chăn lên, vừa mới bước trên guốc mộc, giọng của một tỳ nữ

truyền đến từ bên ngoài: “Đại phu, bên ngoài có người cầu kiến, gặp hay

không gặp?”

Trần Dung phản ứng lại, hỏi: “Là lang quân nhà ngươi để bọn họ đi vào sao?”

“Vâng.”

“Tất nhiên là muốn gặp, tiến vào trang điểm cho ta.”

“Vâng.”

Dưới sự hầu hạ của tỳ nữ, Trần Dung vẫn để búi tóc phụ nhân, sau đó mới đi tới chính đường phòng tiếp khách.

Vừa mới đến bên ngoài phòng, Trần Dung đã nghe thấy giọng nói trong trẻo

quen thuộc của một thiếu niên: “Sao giờ này còn chưa đến? Đi đi, đánh

thức muội ấy dậy.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Trần Dung vui vẻ gọi: “Tôn Diễn?”

“Kẹt” một tiếng, cửa phòng đẩy ra, Tôn Diễn với khuôn mặt xinh đẹp, lại cao

thêm không ít nhanh lao ra, cậu vừa thấy Trần Dung thì nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới, tươi cười trên mặt thu lại, bất mãn nói: “Sao lại để

kiểu tóc của phụ nhân? Tiểu tử Vương Hoằng kia lại bắt giữ muội về tay

sao? Muội khăng khăng một mực muốn ở chung với hắn sao?”

Từng câu nói liên tiếp không hề khách khí, nhưng Trần Dung nghe thấy thật cao hứng.

Lời của cậu vừa dứt, Trần Dung không khách khí trừng mắt liếc nhìn cậu một

cái, nói: “Chỉ là kiểu tóc, có gì mà phải nghĩ nhiều?”

“Chỉ là kiểu tóc?”

“Tất nhiên.”

Tôn Diễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu bước đến trước mặt Trần Dung.

Ấn bả vai nàng, lại đánh giá từ trên xuống dưới, giọng nói trong trẻo của

Tôn Diễn có chút chua xót: “Muội, muội mạnh khỏe không?” Sau đó cậu lại

cảm thấy khó có thể mở miệng: “Nghe người ta nói, muội rơi vào tay người Hồ, có mạnh khỏe không?”

Tất nhiên Trần Dung biết cậu đang lo lắng cái gì, lại liếc mắt xem thường nhìn cậu, nói: “Đương nhiên mạnh khỏe.”

Lời này vừa thốt ra, Tôn Diễn vui vẻ ra mặt, nói liên tiếp: “Mạnh khỏe là tốt rồi, mạnh khỏe là tốt rồi.”

Trong lúc mừng rỡ hoa chân múa tay, khóe mắt cậu liếc thấy mấy bóng người

nhìn về phía này, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, lại tiến lên một

bước, vươn tay ôm Trần Dung vào lòng.

Cậu ôm thật chặt, Trần Dung cảm thấy không thoải mái nên né tránh, vừa giãy dụa, nàng vừa hỏi với

vẻ khó hiểu: “Tại sao kích động như vậy?” Không phải vừa rồi kích động

đã qua, nên hỏi cũng đã hỏi rồi sao? Vì sao lúc này còn ôm nàng?

Tôn Diễn vòng ôm cả hai tay, vây khốn Trần Dung đang không ngừng giãy giụa, cậu ghé vào hai bên tai Trần Dung, nhỏ giọng nói: “Vương Hoằng kia vừa

rồi cảnh cáo ta.”

Nghe thấy cậu nhắc tới Vương Hoằng, Trần Dung an tĩnh lại, tò mò lắng nghe.

Tôn Diễn cười hì hì nói: “Hắn nói muội là phụ nhân của hắn. Con bà nó, ta

vốn thông minh mà, biết hắn là đang nhắc nhở ta, muốn chúng ta giữ một

khoảng cách nhất định. Phi, ta không muốn để cho hắn được như ý nguyện.”

Hóa ra là vì điều này.

Trần Dung nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Tôn Diễn vui vẻ, giọng nói đắc ý dào dạt: “Bộ dạng hắn vênh váo tự đắc,

thực sự khiến cho người ta không thuận mắt. Không cho ta lại gần muội?

Phi, ta càng muốn ôm, còn phải ôm thật chặt.”

Trần Dung nghe đến đó, lương tâm trỗi dậy, nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Thất lang nhiều mưu mô lắm.”

Tôn Diễn trừng mắt nhìn nàng, nói: “Tôn gia gia ta còn lắm mưu mô hơn.”

Trần Dung liếc mắt xem thườ


Polly po-cket