
các nàng lại thấy ta ngứa mắt,
mỗi ngày đều quát mắng giễu cợt, ta đã không còn chỗ để đi nữa rồi.
Muội, muội có thể…” Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Trần Dung, nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu không thôi, điềm đạm đáng yêu khóc lóc như hoa lê dưới mưa: “A Dung, xin muội thu lưu ta…… Cầu muội.” Vừa nói, nàng ta vừa dập đầu vang dội trước Trần Dung.
Khi ngẩng đầu,
trán Trần Vi trở nên xanh tím, tóc tai tán loạn, bộ dạng đáng thương như thế rất xứng với đôi mắt to đẫm lệ, thật sự khiến người ta vô cùng
thương tiếc.
Trần Dung mắt lạnh nhìn nàng ta, còn chưa kịp mở
miệng, đã thấy Trần Vi lết đầu gối về phía trước, nàng ta đi rất mau,
đảo mắt đã tới phía sau Trần Dung. Trong lúc Trần Dung ngạc nhiên quay
đầu, chỉ thấy nàng ta đang kéo một góc bào phục màu trắng, nước mắt ròng ròng, bộ dạng động lòng người cầu xin: “Thất lang, cầu chàng nói với A
Dung, bảo muội ấy thu lưu ta. Thiếp cam đoan sẽ ngoan ngoãn, cam đoan sẽ đứng ở một góc không có bất cứ ý kiến gì. Thiếp nguyện ý làm nô tỳ của A Dung, làm hạ nhân của muội ấy, làm trâu làm ngựa cho muội ấy. Thiếp chỉ cầu muội ấy cho ta một con đường sống thôi.” Vừa nói, nàng ta lại liên
tục dập đầu xuống đất.
Người bị Trần Vi níu kéo, chính là Vương Hoằng.
Chàng lẳng lặng đứng đó, mỉm cười nhìn Trần Vi. Khi nàng ta dập đầu không ngừng, chàng hơi hơi khom người.
Vươn tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Trần Vi lên, Vương Hoằng ôn nhu hỏi: “Ngươi muốn ở lại?”
Hai gò má Trần Vi ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn Vương Hoằng, liên tục
gật đầu. Hai mắt nàng ta bất tri bất giác trở nên sáng trong: Thất lang
lại cúi hạ thân mình quý giá, đưa bàn tay không dính bụi trần của chàng
nâng mặt mình, chẳng lẽ, chàng cũng thích mình sao?
Cắn môi,
Trần Vi hít cái mũi đỏ hồng, hơi nước trong mắt càng đậm. Trần Vi khóc
nói: “Đúng, thiếp đã không còn chỗ nào để đi. A Dung vốn giao hảo tốt
với thiếp, chúng thiếp là tỷ muội thân thiết nhất. Nếu muội ấy không cho thiếp đường sống, thiếp phải làm sao bây giờ?” Ngữ khí u oán, bộ dạng
xinh đẹp như hoa lê.
“Là như thế sao?”
“Đúng, đúng là như vậy. Cầu Thất lang rủ lòng thương, cầu Thất lang cho phép.”
Vương Hoằng thẳng lưng, chàng quay đầu nhìn về phía Trần Dung, hai mắt híp
lại, tựa tiếu phi tiếu: “Hóa ra A Dung một lòng muốn gả cho Nhiễm Mẫn
sao?” Giọng thấp mà nhẹ nhàng, tựa như gió xuân lướt qua mặt.
Trần Dung thấy chàng nhắc tới chuyện này, không khỏi có chút dở khóc dở
cười, nàng trừng mắt liếc nhìn chàng một cái, cất bước đi về phía Trần
Vi.
Đi đến bên cạnh Vương Hoằng, Trần Dung đột nhiên nhấc chân,
đá một cú thật mạnh vào người Trần Vi đang chớp hai mắt đẫm lệ, bộ dạng
động lòng người nhìn Vương Hoằng.
Trần Dung vốn có chút võ nghệ, lại ra tay đột ngột, cú đá này ập thẳng vào giữa ngực Trần Vi. Chỉ nghe “Phịch” một tiếng, thân hình Trần Vi như ruột bông rách rưới tung bay
trong gió, sau khi lùi ba bốn bước, nặng nề va vào một gốc cây đại thụ.
“Bịch” một tiếng, sau khi thân hình Trần Vi đập vào gốc cây, đột nhiên lại
nghiêng về phía trước, lăn mấy vòng, mới từ từ dừng lại.
Tình cảnh vừa rồi rất bạo lực.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ. Tỳ nữ hạ
nhân đứng trong sân vẫn sinh hoạt trong giới quý tộc tao nhã, làm sao đã từng gặp qua phụ nhân như thế? Trong khoảng thời gian ngắn đều trừng
mắt cứng lưỡi, không thốt nên lời.
Trần Dung giống như không
biết bản thân đã làm ra việc ác độc này, nàng đi nhanh về phía Trần Vi.
Nhìn thấy nàng nhấc chân, mấy người Bình ẩu đều há miệng, muốn gọi Trần
Dung lại. Ngay cả bọn người hầu Vương gia ở một bên cũng nghiêng đầu, lộ ra bộ dạng không đành lòng.
Trong số những người này chỉ có Vương Hoằng vẫn chắp hai tay sau lưng, tựa tiếu phi tiếu nhìn cảnh tượng đó.
Trần Dung đi đến trước mặt Trần Vi, nàng vươn chân, đạp lên người Trần Vi
đang vặn vẹo giãy dụa muốn bò lên. Trần Vi nhìn nàng ta chăm chú, lạnh
lùng nói: “Nhiễm Mẫn tướng quân lại nạp một phụ nhân như ngươi làm
thiếp, thật sự đáng thương.”
Nàng dùng mũi chân nâng gương mặt
trộn lẫn nước mắt cùng bùn đất, còn có vết máu của Trần Vi lên hỏi với
giọng lạnh lùng, chán ghét: “Trần Vi, khi ở thành Nam Dương, ngươi dùng
danh nghĩa của Thất lang hẹn ta ra ngoài, muốn đẩy ta vào chỗ chết đúng
không?”
Lời này vừa thốt ra, không chỉ là Trần Vi, ngay cả đám
người Bình ẩu đang bất mãn đều mở to mắt, chuyên chú lắng nghe. Về phần
Vương Hoằng, lúc này thu lại tươi cười, mày nhíu chặt.
Trần Vi
mở to hai mắt, trên gương mặt bị xước chảy máu lộ vẻ kinh hãi trở nên
trắng bệch. Nàng ta nhìn Trần Dung, thét to: “Muội nói bậy.” Đảo mắt,
trong mắt nàng ta nước mắt lưng tròng, cắn môi, Trần Vi hận trừng mắt
nhìn Trần Dung, kêu lên: “A Dung, ta chỉ tiến đến cầu muội thu lưu. Muội không muốn cứ việc nói thẳng không muốn mà, vì sao muội lại làm nhục ta như thế?” Nàng ta nói tới đây, dùng sức ho khan. Dù toàn thân lấm bụi
đất, nhưng khi nàng ta ôm ngực, suy yếu ho khan lại có một bộ dạng xinh
đẹp nhu nhược.
Ho khan hai tiếng, không đợi Trần Dung đáp lời