
khi phái người tới, sau khi biết Vương Hoằng mang Trần Dung đi, cách
ngày thì tặng mười mỹ thiếu niên tới nhét vào trong thôn trang mà hắn
ban cho Trần Dung. Còn nói rằng, mười mĩ thiếu niên kia, tuy rằng xuất
thân của bọn họ nghèo khó, nhưng người người diện mạo cao nhã tuấn mỹ,
phong tư bất phàm, cũng rất tài năng. Sau khi bọn họ vào ở trang viên,
lại có vô số nữ lang tiểu cô lưu luyến ở bên ngoài thôn trang, các nàng
lắng nghe tiếng đàn sáo trong trang viên truyền đến, say mê không thôi.
Có một ngày, Tạ Hạc Đình nổi danh giống như Vương Hoằng cũng ngồi xe ngựa
tới thôn trang của nàng, trò chuyện với một mỹ thiếu niên thật lâu. Lần
đó, trong thôn trang tiếng cười không ngừng, rất là náo nhiệt.
Kể lại xong, Bình ẩu nhìn Trần Dung, nói: “Nữ lang không biết, thôn trang
kia của người đã thành nơi nổi tiếng, tiếng nhạc trong thôn trang, nhóm
nữ lang ngoài thôn trang, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến vây xem.”
Nói tới đây, Bình ẩu thấy Trần Dung ngẩn ngơ, sắc mặt có chút kỳ quái,
không khỏi hỏi: “Nữ lang, nữ lang, người nói gì đi?” Bà vừa gọi nữ lang, vừa nhìn búi tóc phụ nhân của Trần Dung, vài lần muốn mở miệng hỏi,
nhưng vẫn cảm thấy do dự.
Trần Dung phục hồi tinh thần, nàng
cười cười, thầm nghĩ trong lòng: Còn rầm rộ như thế sao? Xem ra trong số mười mỹ thiếu niên kia, cũng có một vài người bất phàm. Tặng những
người đó cho Cửu công chúa, coi như có lợi cho nàng ta rồi. Không được,
phải thương lượng một chút với Thất lang.
Trong lúc Trần Dung
miên man suy nghĩ, Bình ẩu ôi chao nửa ngày, rốt cục hỏi ra chuyện mà
mọi người muốn biết nhất: “Nữ lang, người, người và Thất lang…?” Cố lấy
dũng khí, Bình ẩu nhìn búi tóc của nàng, hỏi: “Thất lang đã cho nữ lang
danh phận rồi sao?”
Hơn mười người nhìn về phía Trần Dung, ngay cả Trần gia Đại huynh vẫn cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn nàng.
Trần Dung cười cười, nàng lắc đầu, nói: “Không, việc này các ngươi đừng xen
vào.” Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, nàng tiện tay rút trâm cài
đầu xuống, cởi búi tóc, mỉm cười nói: “Đây là thành Kiến Khang, hiện giờ vấn búi tóc này thật không ổn.”
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ cất trâm cài vào trong tay áo, để mặc tóc xõa đứng lên.
Đứng dậy, xoay người, Trần Dung khẽ cười nói: “Đại huynh, ẩu, chúng ta đi thôi.”
Trần gia Đại huynh còn đang hoảng hốt, đám người Bình ẩu đã cùng kêu lên đáp: “Vâng.”
Váy dài phiêu diêu, Trần Dung cất bước đi tới chỗ Trần Vi.
Đi ở phía sau nàng, mọi người nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng, đột nhiên, một tỳ nữ nói: “Nữ lang nhà ta có sự diễm lệ của hoa hồng, có phong tư
của hoa sen, thật sự là một quý nhân.”
Lời này nói ra tâm tư của mọi người, chỉ có mấy tháng không gặp, các nàng rõ ràng phát hiện, hiện tại Trần Dung có phong nghi chỉ quý tộc thượng lưu mới có. Xem ra, bệ
hạ coi trọng nàng, thực sự làm cho nàng thoát thai hoán cốt.
Các nàng không biết, có câu gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, sớm chiều ở
chung với Vương Hoằng, phong độ quý tộc trời sinh của chàng đã cuốn hút
Trần Dung. Ngày xưa, nàng chỉ đứng từ xa hèn mọn nhìn chàng, thái độ
chàng đối với nàng trong ôn nhu lại có sự cao quý từ trên cao nhìn
xuống, cho nên Trần Dung không thể tự tin. Mà trong mấy tháng này, Trần
Dung được hoàng đế tin tưởng yêu thích, Vương Hoằng lo lắng mang nàng
cách xa một chút, khi ở chung, Vương Hoằng thường xuyên biểu hiện ra sự
ghen tuông, đối đãi ôn tồn. Được người mà mình coi trọng nhất, yêu nhất
tôn trọng, đây đúng là linh dược vô giá, vô hình trung, Trần Dung đã tự
khắc sự cao quý tự tin vào trong cơ thể, biểu hiện trong lúc giơ tay
nhấc chân.
Trần Dung dẫn đoàn người đi đến hồ nước trong hoa
viên, nàng nghiêng đầu, sau khi nói với Trần gia Đại huynh mấy câu, lại
ra lệnh: “Đi gọi phụ nhân kia đến đây.”
“Vâng.”
Tỳ nữ kia lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát, bóng dáng sợ hãi gầy nhỏ của Trần Vi xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung.
Nhìn thấy là nàng ta, Bình ẩu kinh ngạc khẽ kêu một tiếng. Bà đang chuẩn bị
hỏi Trần Dung, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng hình như liễu rủ trong
gió, lời định nói lại được nuốt xuống: Lúc này nhìn thấy nữ lang, không
biết vì sao, lại khiến cho bà không dám tùy ý, ngả ngớn muốn nói gì thì
nói như lúc trước nữa.
Trần Vi từ rất xa đã thấy Trần Dung, cũng thấy được phần đông gương mặt quen thuộc đứng ở phía sau nàng.
Cắn môi, bước chân Trần Vi vẫn không ngừng lại. Vừa rồi, nàng ta cũng muốn
rời đi, nhưng nàng ta biết, mình không thể làm vậy, hiện tại Trần Dung
đã không giống như xưa, bản thân không có tư cách tùy hứng.
Trong ánh mắt chăm chú của Trần Dung, Trần Vi đi đến trước mặt, nàng ta vừa
mới nặn ra một nụ cười, khi đang muốn thân cận hàn huyền một câu, đối
diện với ánh mắt của Trần Dung, nàng ta không tự giác thi lễ, khẽ kêu
lên: “Bái kiến Quang Lộc đại phu.”
Một câu thốt ra miệng, Trần
Vi lại cảm thấy hối hận: Không phải đã nghĩ ổn thỏa rồi sao? Sao vừa mở
miệng đã khiến quan hệ giữa hai người trở thành xa lạ như thế?
Trần Dung gật đầu, giọng nói mềm mại quyến rũ miễn cưỡng vang lên: “Đa lễ, ngồi đi.”
Đây là ngữ khí củ