Old school Swatch Watches
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327443

Bình chọn: 7.00/10/744 lượt.

ặng nhìn góc phòng, một hồi

lâu, giọng nói thê lương của chàng truyền đến: “Ta chỉ biết dùng chiêu

này thôi. Ngoại trừ nó ra, ta không biết phải làm thế nào mới có thể giữ nàng lại.”

Chàng thì thào nhắc lại: “Ta thật không biết phải làm thế nào, mới có thể giữ nàng lại.”

Nói tới đây, Vương Hoằng khàn khàn nói: “Lan Chi là người phong lưu, có vô

số mỹ nhân ái mộ huynh. Theo lời huynh nói, ta phải làm sao bây giờ?”

Lan Chi cười rộ lên: “Phụ nhân kia của đệ không giống người thường, nếu thủ đoạn này của ta hữu dụng, bằng với danh hào của Lang Gia Vương thị

người sao có thể phí phạm thời gian đến tận hôm nay?”

Vương Hoằng nghe vậy cũng cười khổ.

Chàng nhắm hai mắt, thấp giọng nói: “Ta không muốn buông tay…… Ta sẽ không buông tay.”

Giọng nói trảm đinh tiệt thiết.

Lan Chi nghẹn lời, suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ hai tay, cười nói: “Có rồi.”

Vương Hoằng đưa mắt sang, chờ mong nhìn hắn.

Lan chi cười nói: “Tâm của con người, cho dù là phụ nhân hay là sĩ tốt nô

bộc, biện pháp tốt nhất để thu phục là tìm ra điều người đó mong muốn

nhất.”

“Điều mong muốn nhất?” Vương Hoằng nặng nề nhắc đi nhắc lại: “Điều mong muốn nhất ư?”

A Dung của chàng ham thích điều gì đây?

Ngẫm nghĩ, trước mắt chàng hiện lên bộ dáng tươi cười thản nhiên của Trần

Dung, ngày đó, khi nàng muốn chàng đâm một kiếm từ sau lưng nàng, từng

nói qua: “A Dung biết bản thân mình rất tham lam. Càng ngày sẽ càng muốn nhiều hơn. Làm thiếp của Thất lang thì sẽ tìm trăm phương nghìn kế lên

làm quý thiếp, nói không chừng, còn có thể ra tay hãm hại thê tử của

chàng. Một lần hại không thành thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ hai không

thành thì sẽ có lần thứ ba. Chỉ cần A Dung không chết, sủng thiếp, thê

tử của Thất lang, chàng cưới bao nhiêu thì ta sẽ hại bấy nhiêu, có bao

nhiêu thì sẽ chết bấy nhiêu.”

“Cho nên, trừ phi Thất lang

chàng đồng ý chỉ cưới một mình A Dung làm thê, chỉ sủng một mình A Dung. Nếu không, cả đời này của chàng, cả đời này của ta cũng sẽ không an

bình.”

“Sống ngủ chung gối với lang quân cũng không chỉ có

mình A Dung, khi chết chôn chung mộ còn phải cầu xin gia tộc chàng chấp

nhận, chủ mẫu cho phép…… Lang quân, A Dung không phải là người có thể

tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cả đời này, ta sẽ không gọi bất

luận kẻ nào là chủ mẫu.”

Đúng rồi, còn có một ngày kia khi chàng trịnh trọng hỏi nàng có nguyện vọng gì thì nàng cũng nói như thế.

Lan Chi nhìn thấy Vương Hoằng tươi cười thì không khỏi tò mò hỏi: “Đệ nghĩ gì vậy? Phụ nhân kia muốn cái gì?”

Vương Hoằng dần dần thẳng lưng, dựa vào tháp, không chút để ý cười nói: “Nàng muốn cái gì ư? Không phải là muốn làm thê tử của ta, còn muốn ta đáp

ứng không nạp thiếp nữa sao.”

Lan chi nhướn mày, cười khẩy nói: “Xem ra khẩu vị của phụ nhân này không nhỏ.”

Mới nói đến đây, hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn Vương Hoằng, hỏi: “Đệ sẽ đáp ứng sao?”

Vương Hoằng vừa ngồi dậy thì động đến miệng vết thương, đành phải nằm xuống.

Chàng mỉm cười nói: “Uh, trong tim sớm đã chấp nhận rồi.” Mấy ngày trước ở thành Nam Dương, khi chàng hỏi nàng có nguyện vọng gì thì trong lòng

đã sớm đồng ý.

Lan Chi cả kinh, hắn nói: “Đệ là trưởng tử của Lang Gia Vương thị mà.”

“Thì tính là gì?” Vương Hoằng khinh miệt cười, nói: “Dưới đao kiếm, thân

phận cao quý nhất cũng chỉ là một đống xương trắng. Thế đạo này không

thú vị, phụ nhân trong thiên hạ cũng vậy. Nếu A Dung của ta muốn, thì cứ tặng cho nàng thôi.”

Chàng ung dung nói tới đây, khóe miệng cong lên, giống như hài tử thì thào lẩm bẩm: “Ta chỉ muốn nàng đừng tức giận ta nữa.”

Lan Chi không dám tin mở to mắt nhìn Vương Hoằng giống như đã giải quyết

xong một vấn đề hóc búa, cau mày, hắn nghiêm túc nói: “Vương Hoằng, đệ

là đại danh sĩ trong thiên hạ, một lời thốt ra, ngàn vàn không dễ mua.

Ngay cả đệ đã sớm quyết định quy ẩn, thì cũng phải tĩnh lặng chờ thời cơ tái khởi. Nhưng việc hôn nhân thật sự trọng đại, không thể quyết định

qua loa. Dù đệ không cần con nối dõi bao nhiêu chăng nữa, không để ý đến cái nhìn thế nhân thì đệ cũng phải để ý chính bản thân mình, nếu về sau cảm thấy chán ghét hối hận thì phải làm thế nào bây giờ?”

Lời này của hắn cũng có lý, Vương Hoằng nghiêng đầu, híp hai mắt, vừa gõ

tay lên tay ghế vừa nhẹ giọng nói: “Chán ghét hối hận? Thiên hạ này ăn

bữa hôm lo bữa mai, ngay cả tính mạng và sự phú quý của ta cũng là sự

bấp bênh, chẳng lẽ, ngay cả trái tim của ta cũng phải lo nghĩ hay sao?”

Chàng bật cười, nói với vẻ lười biếng, vô tâm: “Ngay cả ta chán ghét hối hận nàng, trên thế gian này ngoại trừ nàng, cũng không có phụ nhân thứ

hai xứng đôi với ta. Lan chi, huynh và ta đều là người đã quen chuyện

gió trăng, huynh nói thật cho ta nghe, hàng đêm huynh làm tân lang, có

từng cảm thấy mất mát mỗi sáng thức dậy hay không? Có người nào khiến

cho huynh biết đau, biết khổ, biết thương tiếc, biết sợ hãi, biết khủng

hoảng, vừa nghĩ tới sẽ mất đi mà lo sợ nghi hoặc tột đỉnh hay không?”

Lan Chi ngẩn ngơ, hắn xuất thần, lắc đầu nói: “Không có.”

“Đúng vậy, không có. Thế nhân trăm ngàn người, có mấy người có thể cảm