Polaroid
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326343

Bình chọn: 10.00/10/634 lượt.

không thể ngờ được, có một ngày mình cũng nhìn ngắm một người đến ngây người.

Phục hồi tinh thần, Tạ Hạc Đình khen ngợi: “Rất tuấn tú.”

Ở thời đại dung mạo cử chỉ còn quan trọng hơn so với phẩm đức, Tạ Hạc

Đình không thể không tán thưởng, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Quả

nhiên trò giỏi hơn thầy, Vương Hoằng kia có người kế tục rồi.”

Lúc này ai cũng tin rằng, người có dung mạo cử chỉ nổi bật bất phàm, nhất

định cũng sẽ hơn hẳn người khác, cho nên Tạ Hạc Đình mới nói một câu như thế.

Tạ Hạc Đình là danh sĩ trong thiên hạ, lời đánh giá của hắn vừa thốt ra, mấy hộ vệ kia vội thi lễ, có vẻ không dám nhận.

Nhìn thiếu niên này, Tạ Hạc Đình lại hỏi: “Mẫu thân con khỏe không?”

“Phiền trưởng giả hỏi thăm, mẫu thân của ta vẫn khỏe.”

Tạ Hạc Đình lại hỏi: “Kiến Khang thế nào?”

Nhắc tới Kiến Khang, Vương Hiên nhíu mày, lắc đầu nói: “Không tốt.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Hạc Đình, Vương Hiên cười khổ: “Ở Kiến Khang

quý nhân nhiều như cẩu, tiểu cô mạnh mẽ như sói.” Cậu mới nói đến đây,

bốn phía đã truyền đến vài tiếng cười khả nghi, lúc này, giọng nói rầu

rĩ êm tai của Vương Hiên lại vang lên: “Mặc dù mặc hoa phục cưỡi ngựa

nhưng nhìn mỗi người lại không thấy có tự do.”

Nói tới đây, cậu nhìn Tạ Hạc Đình với vẻ thương cảm, nhỏ giọng hỏi: “Quân tử ngày ngày ở đây thật sự không thấy lo lắng sao?”

Tạ Hạc Đình nhìn chằm chằm thần sắc thương cảm trên mặt Vương Hiên, khẽ nhíu mày.

Hắn dựa vào gần Vương Hiên, thấp giọng hỏi: “Các tiểu cô thật sự mạnh mẽ như sói sao?”

Lời của hắn vừa dứt thì đã thấy trên trán thiếu niên đổ mồ hôi lạnh.

Tạ Hạc Đình lại nhíu mày.

Học Vương Hiên thương cảm nhìn mình, Tạ Hạc Đình cong môi, chậm rãi nói: “Thực đáng tiếc, con nên thích thú mới phải.”

Khi tiếng nói vừa dứt, hắn rút cây sáo bên hông, trong lúc chúng hộ vệ đang ngạc nhiên, Tạ Hạc Đình vung sáo như vung kiếm, hung hăng chém vào rèm

xe ở hai bên.

Trong khoảnh khắc, rèm cửa sổ tơi tả, Vương Hiên

vẫn đang trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt tuyệt mĩ yêu nghiệt kia rành

mạch xuất hiện ở trước mắt người qua đường.

Tạ Hạc Đình lui về

phía sau, từ rất xa, hắn chắp tay với Vương Hiên, bạc môi khẽ nhếch,

tiếng cười lanh lảnh: “Người như ta bình sinh không thích nhất là bị

người khác thương hại, tiểu lang quân Vương Hiên, mời thưởng thức sự

chật vật ở Như thành.”

Hắn vừa nói xong, người đứng bốn phía bị

sắc đẹp khiến cho si ngốc phục hồi tinh thần, các nàng thét chói tai,

điên cuồng ập đến như thủy triều, trong nháy mắt đã hoàn toàn bao vây

quanh xe ngựa. Khi Vương Hiên trở lại Nam Sơn đã là mùa thu, tiểu muội muội của cậu vừa mới sinh ra được nửa tháng.

Sau khi lặng lẽ liếc nhìn tiểu muội muội một cái, Vương Hiên phát hiện bản

thân không hề có ý đố kỵ với con khỉ nhỏ mặt nhăn da đỏ kia.

Bằng tốc độ nhanh nhất trở về chính sảnh, Vương Hiên thành thành thật thật cúi đầu, chờ phụ thân đi ra.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Chỉ chốc lát, một góc áo bào trắng xuất hiện ở trước mắt cậu.

Nhìn tiểu tử thúc thủ mà đứng, không nói một lời, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vương Hoằng vang lên: “Biết sai ở đâu chưa?”

Thiếu niên trả lời: “Dạ biết.”

“Nói.”

“Nhi tử gặp gỡ Tạ Hạc Đình của Tạ thị, thì nên cẩn thận hồi tưởng lời phụ

thân đã nói qua, có liên quan đến tính tình cách làm việc của hắn, như

vậy trong lòng có phòng bị, sẽ không phải chịu nhục.”

“Còn có gì nữa?”

“Nhi tử không nên suy bụng ta ra bụng người, chú ý nhiều chi tiết hơn nữa.

Nhi tử chạy đến Kiến Khang, bị mọi người vây quanh mới phát hiện diện

mạo của mình quá đẹp, đây là lỗi không nên phạm phải.”

Không biết vì sao, tiểu tử này nói tới đây, trong giọng nói lại mang theo một chút oán niệm.

Vương Hoằng cười lạnh nói: “Con còn đang trách mẫu thân con giấu giếm lừa gạt sao?”

Thiếu niên lắc đầu, than thở: “Mẫu thân vốn không trí tuệ, người không sai.”

“Vậy sao, vậy thì ai sai?”

Thiếu niên phát hiện mình mất nhiều sức lực mới không trợn to mắt, cậu trầm giọng nói: “Sai ở phụ thân.”

Vương Hoằng thản nhiên hỏi: “Nói nghe một chút.”

Ngữ khí của thiếu niên vẫn bình thản: “Mẫu thân từ nhỏ trách cứ về diện mạo của nhi tử, mỗi khi phụ thân nghe thấy cũng không sửa lại.”

Vương Hoằng chậm rãi ngồi ở trên tháp, thản nhiên nói: “Sinh ra là trưởng tử

của Lang Gia Vương thị, từ nhỏ chuyện con học được đầu tiên, đó là thông qua phán đoán của bản thân mà nhận ra lời người khác là thật hay giả.

Phụ thân không sửa đúng, đó là sai lầm sao?”

Thiếu niên thúc thủ nghe giáo huấn.

Vương Hoằng hỏi: “Bị vậy năm canh giờ ở Như thành, cảm giác như thế nào?”

Thiếu niên cúi đầu, vô tình nói: “Có ai cảm giác.”

“Ai cảm giác? Bộ dạng chịu chi cho thiên, người khác thưởng chi duyệt chi,

có liên quan gì đến con đâu? Xuống núi nửa năm, vẫn không học được tư

thái khí định thần nhàn!”

Ngữ khí nghiêm khắc, đây là Vương Hoằng đang phê bình.

Từ nhỏ, tính cách của cậu vốn bốc đồng, Vương Hoằng muốn sửa đổi nên tốn

không ít tâm sức nhưng mãi cho đến hiện tại, cậu vẫn không thể khiến

Vương Hoằng hoàn toàn vừa lòng.

Nhìn con chăm chú, Vương Hoằng lại hỏi: “Sa