
gười, sắc mặt người thanh niên tái nhợt nhìn xe ngựa
của Lang Gia Vương thị đi xa. Hỏa diễm nóng bỏng mà thống khổ trong đôi
mắt hắn, trên gương mặt tuấn nhã hoàn toàn đều là tuyệt vọng.
Một hồi lâu, hắn khàn khàn nói: “Ta quý trọng cậu ta thật tình mà.”
Không hề chớp mắt nhìn xe ngựa kia đi xa, thanh niên cười sầu thảm, lẩm bẩm:
“Vì sao cậu ta lại là người của Lang Gia Vương thị?”
Ngốc nghếch một lúc sau, hắn nhắm hai mắt, nói: “Đêm nay… ta sẽ bệnh chết! Các
ngươi thay ta bồi tội, phải khiến cậu ta vừa lòng mới thôi.”
Khi nói lời này, tay phải hắn nắm chặt thành quyền, thì thầm liên tiếp:
“Vương Hiên, Vương Hiên, Vương Hiên……” Giống như lặp lại tên gọi như thế thì có thể ghi dấu thiếu niên tuyệt mỹ kia trở thành vĩnh hằng.
Xe ngựa ra khỏi Như thành.
Vương Hiên điều khiển xe ngựa đi đến bên cạnh Vương Hoằng, thấp giọng kể lại
rồi nói: “Phụ thân, nhục nhã như thế, nhất định nhi tử phải dùng máu
tươi tẩy trừ!”
Vương Hoằng lên tiếng thản nhiên: “Bọn họ sẽ đến bồi tội.”
Chàng nhìn về phía con, mỉm cười nói: “Con gắn dấu hiệu gia tộc lên, không phải là chờ bọn họ tiến đến sao?”
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Vương Hiên có vẻ uất ức tức giận, cậu cắn răng
nói: “Tên kia, tên kia rõ ràng là nam, hắn còn…… Phụ thân, việc này quá
đáng giận, con muốn quét sạch bọn họ!”
Vương Hoằng cười nhẹ: “Đây là chuyện của con.”
Chàng kéo rèm xe xuống.
Trần Dung ngồi trong xe ngựa nhìn bóng dáng con tức giận đi xa, nói với
giọng căm hận: “Địa Hạ Ám quán kia thật đáng giận, thật sự rất đáng
giận!” Nàng nhìn Vương Hoằng, hỏi: “Không thể diệt trừ sao?”
Vương Hoằng lắc đầu, chàng thấp giọng nói: “Lúc xưa Thái Hậu bị làm nhục cũng chưa từng diệt trừ Ám quán. Năm đó nàng bị bọn họ nhìn trúng, ta lấy
lệnh bài trả giá lớn cũng chỉ là có thể diệt trừ Ám quán trong thành
Kiến Khang ….. A Dung, trên đời này, các quý tộc sống mơ mơ màng màng,
sau lưng Ám quán là chư đại thế gia cùng hoàng thất. Bọn họ còn tồn tại
thì Ám quán không thể bị diệt trừ.”
Chàng nắm tay Trần Dung,
nói: “Nhưng mà trải qua chuyện này, thân phận của Hiên nhi sẽ được
truyền bá bằng tốc độ nhanh nhất. Về sau người nào muốn động vào nó thì
cần phải cân nhắc kỹ.”
Chạng vạng hôm sau, một đám người xa lạ
tìm đến bọn họ, bọn họ dâng một hộp gỗ có đựng đầu người, còn có vô số
vàng bạc tài bảo, Vương Hiên cân nhắc thật lâu rồi thả bọn họ đi.
Nhưng mà khi bọn họ rời đi, người của Lang Gia Vương thị vẫn còn điều tra,
đối với bọn họ mà nói, dù thế nào cũng phải biết rõ ràng người động tâm
với Vương Hiên có phải là người đền tội thật sự hay không. Với tôn
nghiêm của gia tộc, không được để người khác tùy ý hồ lộng.
Một ngày này, đoàn xe đi tới ngoài thành Kiến Khang.
Cách cửa thành còn hơn mười dặm, đội ngũ nghênh đón đã đứng chật quan đạo.
Nhìn bóng người ở phương xa, một người mập mạp tầm 40 tuổi tới gần, cười
nói: “Vương công, Thất lang trở về đúng là việc vui lớn tận trời. Nghe
nói Hiên tiểu lang có phong tư cao tuyệt, không biết đã nghị thân chưa?”
Một hán tử thanh tú trắng trẻo đi tới, cao giọng nói: “Hiên tiểu lang ở Nam Sơn, làm sao có thể nghị thân được, Vương công, Trần thị ta nguyện nghị thân để thân càng thêm thân.”
Một bên, giọng nói sắc nhọn của
thái giám truyền đến: “Các ngươi đều là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn ra
một người, nếu Thái Hậu và bệ hạ tặng các ngươi cho Vương Thất lang thì
phải lấy lòng ngài ấy, khiến ngài ấy vui vẻ đó là nhiệm vụ của các
ngươi. Nhớ kỹ, nếu như có thể trở thành thiếp thất của Lang Gia Vương
Thất thì có thể bảo đảm người nhà các ngươi phú quý cả đời. Nếu có tài
cán sinh hạ con cái cho Lang Gia Vương thị thì có thể bảo đảm gia tộc
của các ngươi phú quý ba đời!”
Trong ánh mắt sáng ngời của chúng mỹ nhân, thái giám kia nhấn mạnh thêm: “Nhưng mà ta phải nói trước, nếu các ngươi bị ngài ấy đuổi đi, thì Hồng lâu kia sẽ trở thành tương lai
của các ngươi.” Hắn cất cao giọng: “Có hiểu không?”
Chúng nữ dịu dàng nói: “Đã hiểu.”
Thái giám này nói tới hậu quả thất bại thật đáng sợ, nhưng chúng nữ cũng
không chấp nhận. Mới từ trong cung đi ra, tất nhiên các nàng hiểu ra cho dù về tuổi tác hay vẻ mỹ mạo, bản thân là người nổi bật trên thế gian.
Trừ phi Lang Gia Vương Thất không phải là nam nhân, nếu không, chàng
không thể trốn thoát. Đoàn xe quanh co khúc khuỷu tới gần.
Trong nháy mắt, Vương Hoằng mặc áo bào trắng dẫn đầu xuất hiện. Ở phía sau chàng là các hộ vệ, tiếp đó là mấy chiếc xe ngựa. Mấy chiếc xe ngựa kia cách hơi xa, lắng nghe
thì dường như người ở bên trong đang tranh cãi ầm ĩ vui vẻ.
Nhìn nam tử như trăng sáng, không nhiễm chút bụi trần, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, âm thầm nuốt nước miếng.
Vương công ra nghênh đón, hắn còn chưa mở miệng, một danh sĩ đã lớn tiếng kêu lên: “Thất lang, nhi tử mỹ mạo kia của huynh đâu?”
Hai chữ mỹ mạo vừa thốt ra, khóe miệng Vương Hoằng giật giật.
Chàng thầm than một tiếng, nghĩ ngợi: Dù thế nào, vẫn nên nhìn thấy người đã.
Chàng vừa định vẫy tay, một giọng nói yêu kiều truyền đến, ngay sau đó, một
nữ lang si ngốc kêu lên: “Từ biệt hơn