
ột chút cũng không sao a.” Mạc Kỳ Hàn giữ hai tay nhỏ bé đang đẩy hắn, sủng nịch tươi cười.
Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, bĩu môi, sẳng giọng: “Vậy một khi đã thân mật như vậy, liền nói cho ta ngươi tên gì?”
“Không thể nói.” Mạc Kỳ Hàn cười lắc đầu, “Thật không thể nói, bởi vì bây giờ còn không phải thời điểm cho nàng biết.”
“Ngươi lại đem ta ra đùa!” Lăng Tuyết Mạn mất hứng, miệng cong lên, “Ngươi không tin ta, sợ ta tố giác ngươi sao?”
“Không phải, nàng đừng hỏi, nàng
chỉ cần nhớ kỹ, ai cũng có thể hại nàng, mà ta tuyệt đối sẽ không, ngược lại ta còn sẽ liều mạng bảo vệ nàng.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, giọng vô cùng kiên định.
“Không nghe, không nghe!” Lăng Tuyết Mạn bắt đầu chơi xấu, hai tay bịt kín lỗ tai, “Ta không nghe gì hết, ta cũng không biết ngày mai ta có thể sống sót hay
không, ngộ nhỡ ngươi không kịp tới cứu ta, ta chết mà không biết nam
nhân muốn thân thể ta là ai, đó không phải là thiệt thòi lớn sao?”
“Ha ha, nàng chết không xong!” Mạc Kỳ Hàn cười nói.
“Mặc kệ, ngươi nói đi, ngươi không nói sẽ không được chạm vào ta!” Lăng Tuyết Mạn thử uy hiếp.
Mạc Kỳ Hàn mang ý cười thật sâu, mày giãn ra, nói: “Được, ta nói, ta tên là Tam.”
“Thật sự?” Lăng Tuyết Mạn không nghi ngờ gì, hơi giật mình hỏi: “Vì sao kêu là Tam? Khó nghe quá!”
“Bởi vì nhà ta họ Trương, ta là lão tam.” Mạc Kỳ Hàn nói mặt không đỏ tim không đập mạnh, cực kỳ tự nhiên.
“À.” Lăng Tuyết Mạn hiểu biết gật đầu.
Mạc Kỳ Hàn bật cười không thôi, “Vậy bây giờ có thể chạm vào nàng sao?”
“Ừ.” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc gật đầu, lẩm bẩm, “Tam? Tam? Sao cha nương ngươi lại cho ngươi cái tên quê mùa như vậy? Thật
không có tài nghệ, xem tên của ta thật hay nha, người cũng như tên, tên
của ta hay, bộ dạng ta cũng xinh đẹp, tên ngươi khó nghe quá! Khẳng định diện mạo ngươi cũng khó coi, cho nên mới không dám cho ta nhìn thấy
phải không?”
Lăng Tuyết Mạn tự phán đoán như vậy, khiến cho Mạc Kỳ Hàn vừa muốn hôn lên nàng cũng phải dừng lại, buồn bực ngẩng đầu lên nói: “Nói cái gì đó? Dung mạo bản công tử so thị vệ Vô Giới cứu nàng đẹp hơn một
trăm tám mươi lần, không tin chờ ta quang minh chính đại cưới nàng xong, chính nàng hỏi hắn, nếu hắn dám nói hắn tuấn mỹ hơn ta, ta nửa đời sau
sẽ hầu hạ nàng!”
“Ách, ngươi… ngươi thật muốn cưới ta à?” Lăng Tuyết Mạn co quắp.
“Vô nghĩa! Ta không phải dâm tặc thật, có thể ăn sạch sành sanh liền ném nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn trắng trợn nói.
Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, không cho là đúng, “Chờ ngươi có bản lĩnh cưới ta rồi nói sau.”
“Ha ha, nha đầu nàng chờ đi, có lẽ trong vòng một năm, hoặc là hai ba năm sau, nàng sẽ là vật trong túi bản công tử!” Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp , bàn tay to đặt ở trên lưng Lăng Tuyết Mạn bắt đầu di động, tà mị nhếch môi, “Mạn Mạn, tối nay ngày cực tốt cảnh cực đẹp, đừng sống uổng, trước hết để cho ta tận tâm yêu nàng, nhé?”
Âm cuối lười nhác giơ lên, môi lại phủ
trên đẫy đà trước ngực, cảm giác tê dại cực nóng lập tức truyền khắp
toàn thân, Lăng Tuyết Mạn khẽ run thân mình, kìm lòng không đậu bắt được hai vai Mạc Kỳ Hàn, miệng nhẹ dặn dò, “Tam, ngươi nhẹ chút -”
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, thầm nghĩ, cái
tên Tam thật là khó nghe, loại thời điểm này mà kêu không phải tên của
hắn, cảm giác rất bực tức!
“Đừng kêu Tam, kêu là Tình nhân đi.” Mạc Kỳ Hàn bất giác lên tiếng.
“Ừ.” Lăng Tuyết Mạn nghe lời, không có nghĩ nhiều.
Hôn một đường xuống phía dưới, hôn khắp
mỗi một chỗ trên thân mình thơm ngát của nàng, bàn tay to cũng phủ theo
mỗi một tấc, từ bụng bằng phẳng trợt xuống giữa hai chân nàng, nhẹ áp
sát chậm vân vê, ngón tay dài chui vào nơi u mật của nàng, chậm rãi ra
vào.
Hai gò má Lăng Tuyết Mạn nhiễm lên đỏ ửng say lòng người, trong cơ thể nóng như lửa đốt, khó nhịn càng thêm gần
sát thân mình Mạc Kỳ Hàn, bốn cánh môi kề nhau, hắn thở dốc dồn dập,
khuôn mặt tuấn tú tuôn ra sóng tình, giờ phút này trong mắt ngoại trừ đè nén ẩn nhẫn, không còn cái khác, không nhịn được, thì thầm: “Mạn Mạn ta muốn nàng được không?”
“Ưm, ngươi… ngươi cần gì phải hỏi ta?” Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng nói không ra lời.
Mạc Kỳ Hàn đã nhịn đến trên trán đổ mồ hôi như đậu, vô cùng khàn khàn, “Đương nhiên phải hỏi, trước kia là ta chiếm đoạt nàng, về sau ta muốn nàng cam tâm tình nguyện đem thân mình cho ta.”
“Ta nếu không muốn thì sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở mắt.
“Nàng sẽ không thể không đồng ý, bởi vì ta là nam nhân định mệnh của nàng.” Mạc Kỳ Hàn cười quỷ dị, tự tin cuồng ngạo.
Mưa, dần nhỏ, không bao lâu, đã thành mưa phùn lâm râm, nhẹ nhàng tí tách.
Trong viện lạnh lẽo, trong phòng cũng là từng trận lo lắng.
Nằm nghiêng ở đầu vai hắn, ngón tay nhỏ
nhắn nhàm chán vẽ các vòng tròn ở trên ngực hắn, hai người nhỏ vụn trò
chuyện, vừa giống như vô tình vừa tựa như cố ý quý trọng nửa đêm khó
được sum vầy.
“Tình nhân, thường xuyên như vậy, ta thật không sẽ mang thai sao?” Lăng Tuyết Mạn lo lắng hỏi.
“Sẽ không, ta uống thuốc.” Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt sợi tóc như mực của nàng, cười.
Lăng Tuyết Mạn khó hiểu, “Tránh thai không phải đều là nữ nhân uống thuốc sao?”
“Nàng không thể uống, uố