
ợc, đừng khiến cho mình quá nặng nhọc, áp lực, người đáng thương, cũng phải có kẻ đáng hận, cho nên ông trời mới bắt ả đi.”
“Vậy sao? Chàng hiểu rõ ông trời như
vậy, vậy phu quân ta đã làm chuyện gì đáng hận sao? Tại sao ông trời lại không buông tha cho hắn?” Lăng Tuyết Mạn lạnh giọng.
“Mạn Mạn, đừng tranh cao thấp với ta, ta không muốn vì người khác mà chúng ta gây gổ, được không?” Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, dừng một chút nói: “Phu quân nàng là bị bệnh đã lâu, hắn vẫn có chỗ đáng hận, chính là lòng
cảnh giác của hắn quá thấp, trở thành chuyện hắn ăn năn nhất trong cõi
đời này.”
Mạc Kỳ Hàn lâm vào hối hận cùng phiền
muộn, nếu năm đó hắn sâu sắc một chút, khi sư phụ giải độc trên người
hắn xong, cũng để cho đại ca bắt mạch, như vậy, đại ca sẽ không phải
chết!
Nghĩ đến chỗ này, đôi mắt sương mù đột
nhiên trở nên bén nhọn, lóe lên tia sáng ác độc âm u, vì mối thâm thù
huyết hải này, hắn muốn để cho từng người bọn chúng chết không có chỗ
chôn!
Tựa như cảm nhận được lãnh ý trên người Mạc Kỳ Hàn, Lăng Tuyết Mạn không tự chủ ôm chặt hắn, thấp giọng nói: “Tình nhân, ta tin tưởng chàng, ta không chất vấn chàng, ta biết, chàng làm tất cả đều là vì muốn tốt cho ta, đúng không?”
“Ừ, Mạn Mạn, thủ đoạn, quyền thuật,
tâm cơ, mưu lược, bày trận cùng rất nhiều thứ của ta nàng sẽ không hiểu
được, mà ta cũng không có ý định muốn giải thích nhiều với nàng, thậm
chí ngay cả một chữ cũng không thể nói, ta chỉ muốn nàng vui vẻ sống,
vui vẻ trôi qua mỗi ngày, những thứ khác hãy giao cho ta, ta muốn cho
nàng hạnh phúc.” Mạc Kỳ Hàn hít sâu một hơi, nói.
“Ừ, chàng muốn ta đơn thuần sống bên
cạnh chàng đúng không? Được, ta không hỏi, ta tình nguyện là nữ nhân
ngốc của chàng, chờ chàng.”
“Được, chờ ta.”
…….
Bởi vì chuyện của Tôn trắc phi, Lăng
Tuyết Mạn không còn lòng dạ nào muốn ra khỏi cửa, đối với hai lần gửi
thư của Liễu Ngô Đồng, nàng đành phải lấy lý do này, lần nữa cự tuyệt.
Thời gian thấm thoát qua rất nhanh, tám
ngày sau Tôn trắc phi lâm bệnh nặng qua đời, tang sự tổ chức ba ngày,
đợi đến khi Tứ Vương Phủ hạ vải trắng xuống, đã là một ngày nữa trôi
qua.
Nguyên nhân cụ thể, tỷ như tại sao tình
nhân muốn diệt trừ Tôn trắc phi, dùng thủ đoạn gì khiến nàng bị bệnh?
Bởi vì nguyên nhân gì phải đợi sau khi Cốc trắc phi chết thật lâu, mới
xuống tay. Những thứ này Lăng Tuyệt Mạn hoàn toàn không biết, chỉ có thể mơ hồ suy đoán cùng một kiểu giống Cốc trắc phi, ban đầu hẳn là Tôn
trắc phi cũng diễn trò gì đó, khiến cho tình nhân hận thấu xương, cũng
có thể hắn muốn tránh hoài nghi của người khác mà đồng thời gây ra hai
cái chết, tóm lại, tất cả, tất cả mọi chuyện, đều như rơi vào sương mù.
Sau một trận bão tuyết trôi qua, qua ba
ngày, khí trời trong xanh trở lại, tâm tình phiền muộn qua nhiều ngày
cũng vì vậy mà tan đi.
Muốn đi ném tuyết, nhưng Xuân Đường, Thu
Nguyệt sống chết ngăn cản, sợ Lăng Tuyết Mạn lại bị cảm lạnh, trong lúc
chủ tớ tranh chấp, thị vệ giữ cửa vội vã đến, hai tay dâng lên một phong thư, khom người nói: “Bẩm vương phi, thư từ phủ Liễu thái phó đưa tới.”
“A?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, nhận thư, nói: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
“Dạ, nô tài cáo lui!”
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt sầu lo nhìn Lăng Tuyết Mạn, thăm dò hỏi: “Vương phi, Liễu tiểu thư tìm ngài, là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Không có, ta xem thư trước một chút.” Lăng Tuyết Mạn nói xong liền quay người trở về phòng.
Xé phong bì, mở thư ra, Lăng Tuyết Mạn lâm vào khó khăn, thu thư lại, đứng dậy đi giáo trường tìm Mạc Ly Hiên.
“Hiên nhi, con nói xem, ta nên đi hay không đi?” Lăng Tuyết Mạn hỏi.
Mạc Ly Hiên hoài nghi nói: “Mẫu thân
không muốn đi sao? Ngày sinh Liễu Thái Phó, Liễu tiểu thư mời ngài đi
phủ Thái Phó chia vui, cũng không có gì không tốt, dù sao mẫu thân cũng
nhàn rỗi vô sự, tham gia náo nhiệt cũng không sao.”
“Nhưng mà ta ra cửa an toàn không?” Lăng Tuyết Mạn lấy cớ hỏi, tình nhân không cho nàng gặp mặt Ngô Đồng, nhưng mà Ngô Đồng lại ba lần bốn lượt tới mời, ai –
“Mẫu thân lo lắng chuyện này? Vậy con
đi cùng mẫu thân là được, dặn dò quản gia mang theo mấy thị vệ hạng nhất của Hương Đàn Cư là được, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Mạc Ly Hiên suy nghĩ, nói.
“Ừ, được rồi.” Lăng Tuyết Mạn đắn đo một lúc, mới gật đầu một cái.
Mạc Ly Hiên lệnh quản gia chuẩn bị lễ vật phong phú, điều động vài người, buổi trưa tiến đến phủ Thái Phó.
Bước vào đại sảnh trải thảm đỏ, Lăng
Tuyết Mạn tùy tiện nhìn một chút, khách khứa đông đảo, người người vui
vẻ, giương mắt nhìn lên, ngay phía trước đại sảnh là một chữ ‘Thọ’ thiếp vàng treo cao, phía dưới bày biện bàn lễ vật, dĩ nhiên là có đào mừng
thọ, mì mừng thọ, cùng một ít đồ mừng thọ khác.
Khách được phân làm hai bên, chỉ nhìn màu sắc hoa văn khác biệt trên quan phục, là đủ biết quan viên lớn nhỏ đều
đến, Liễu Thái Phó được hoàng thượng cùng hoàng tử, vương gia tôn kính,
cho nên trên triều dưới triều không khỏi có chút tôn kính, ngưỡng mộ
ông, rối rít tới chúc thọ.
Ánh mắt quét qua hàng thứ nhất, không
ngoài ý muốn, Lăng Tuyết Mạn bắt gặp vài… vị