
vương gia, có điều là Nhã
Phi vẫn chưa đến, phảng phất như lễ mừng thọ lớn như thế này đều là
chuyện riêng của nam nhân, ngoại trừ nàng là do Liễu tiểu thư mời đến,
cho nên, Lăng Tuyết Mạn đặc biệt có cái cảm giác hạc đứng giữa bầy gà,
liền không tự chủ rút vào trong góc tối.
“Mẫu thân?” Mạc Ly Hiên nghi hoặc nhìn nàng.
“Hiên nhi, lát nữa mình con chúc thọ Liễu Thái Phó đi, ta ở chỗ này chờ con, con nhìn xem, chỉ có mình ta là phụ nữ.” Lăng Tuyết Mạn 囧, thấp giọng nói.
“Nhưng mà, mẫu thân, nếu người đã đến, không lộ diện không phải có chút khó coi sao?” Mạc Ly Hiên cau mày.
“Vậy…”
Lăng Tuyết Mạn mới nói một chữ, liền thấy mọi người trước mặt đã chúc thọ xong, bởi vì bản thân hai người còn kỳ
kèo mãi, cho nên, tư thế kề tai nói nhỏ của hai người đột ngột hiện ra
trước mặt khách khứa.
“A? Đó không phải là Tứ tẩu cùng Hiên nhi sao? Rút ở trong góc làm gì?” Mạc Kỳ Sâm thấy trước, kêu lên.
Lúc đó, Lăng Tuyết Mạn nắm tay thành
quyền, ngồi thẳng lên, lúng túng nặn ra nụ cười, cùng Mạc Ly Hiên liếc
mắt nhìn nhau, đồng loạt đi tới phía người được chúc thọ ở trước mặt.
Mạc Ly Hiên lễ độ chắp tay, “Cung chúc Thái Phó đại nhân thọ tỷ Nam Sơn!”
Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cung chúc đại nhân phúc thọ an khang!”
Liễu Thái Phó cuống quýt đứng dậy, “Lão phu không biết tiểu vương cùng Tứ vương phi giá lâm, không có tiếp đón từ xa!” Vừa nói, liền chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, Mạc Ly Hiên hai tay nâng đỡ, mỉm cười chân thành, nói: “Đại nhân không cần đa lễ, hôm nay ta cùng mẫu thân nhận được thư của Liễu
tiểu thư mời đến chơi, vội vã chuẩn bị một phần lễ mọn, mong rằng đại
nhân không phiền lòng!”
Người người trong phòng nghe qua mấy lời
này, ai ai cũng lộ vẻ mặt hài lòng tán thưởng, còn nhỏ tuổi mà đã nói
chuyện rất khéo léo, tri thư đạt lễ * chiêu hiền đãi sĩ, hiếm thấy nha! (*tri thư đạt lễ: ăn nói đúng mực, *chiêu hiền đãi sĩ: bậc anh tài)
Vừa nghĩ qua chuyện này, mọi người liền
dời mắt qua người Nhị vương gia Mạc Kỳ Diễn, cung kính chắp tay, Mạc Kỳ
Diễn cũng mỉm cười đáp lễ.
Liễu Thái Phó đứng dậy, ánh mắt tràn đầy hòa ái cùng kích động nói: “Tiểu vương gia thiếu niên anh tài, Tứ vương phi tài nghệ rúng động thiên hạ, nhị vị có thể hạ mình đến đây chúc thọ lão phu, lão phu cảm giác rất
vinh hạnh!”
“Liễu đại nhân quá lời rồi, Tuyết Mạn không dám nhận.” Lăng Tuyết Mạn ửng đỏ mặt, vội vàng nói.
“Cha, Tứ vương phi không thích khoe khoang, hay là người mời nàng ngồi xuống đi.” Liễu Thiếu Bạch đứng bên cạnh, khẽ cười nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn mới chuyển mắt,
lúc này mới thấy được Liễu Thiếu Bạch, ánh mắt sáng lên, hôm nay Liễu
Thiếu Bạch mặc một trường sam màu đỏ tươi, trang phục so với thường ngày tinh tế hơn một chút, khuôn mặt vốn tuấn dật càng thêm sáng láng, đôi
mắt hắn sáng rực rỡ như ngân hà, mang theo vài phần hài hước nhìn nàng.
Lăng Tuyết Mạn cười tán thưởng, dưới lời
mời của Liễu Thái Phó, ngồi xuống, ước chừng nhìn qua một phen,vẫn không thấy Liễu Ngô Đồng, trong lòng nàng liền buồn bực, lại thấy trước cửa
phòng nhanh chóng có một bóng người bước đến.
Người đến mặc một bộ sa y xanh nhạt tinh
sảo, váy khéo léo ghép vài cánh hoa xanh mộng ảo, mặt phấn hồng nhạt,
ánh mắt nhu hòa sáng lạng. Mái tóc nhẹ phủ lên vai mỹ nhân, cài một cây
trâm ngọc nghiêng nghiêng, thanh tú tao nhã. Lông mày kẻ đen vừa phải
hợp với cách trang điểm, quyến rũ động lòng người, miệng như ngậm châu,
khuyên tai trong suốt cùng bộ với trâm cài, đồ trang sức trang nhã tô
điểm thêm cho nàng vẻ đẹp mê hoặc người xung quanh (Rin: Oh My Chúa tôi!! Miêu với chả tả, dịch đổ hết cả mồ hôi, cơ mà, miệng như ngậm châu nghĩa là sao nhỡ, unimagine @.@
2blue: miệng như ngậm châu là hả miệng ra thấy nước miếng óng ánh như ngọc đó )
Lăng Tuyết Mạn nhìn cô gái nhẹ nhàng đi vào, ánh mắt không tự chủ phát sáng, tự đáy lòng nhỏ giọng thở dài nói: “Ngô Đồng thật đẹp nha!”
“Không bằng người nào đó!”
Bên tai trái truyền đến năm chữ, Lăng
Tuyết Mạn chỉ cảm thấy một trận nhồn nhột, vội vàng chuyển mắt nhìn
sang, lại thấy bên trái nàng, Mạc Kỳ Diễn đã ngồi nghiêm chỉnh từ lúc
nào, vẫn dáng vẻ thong thả, bên miệng mang ý cười, điều này khiến cho
Lăng Tuyết Mạn lần nữa cho rằng nhất định là mình nghe nhầm, nhưng nhồn
nhộn trong lỗ tai lại nói cho nàng biết, khẳng định là không phải!
Nhớ lại năm chữ đầy thâm ý của hắn, bên
tai không khỏi nóng lên, Lăng Tuyết Mạn lúng túng vội vàng quay mặt, vờ
như không nghe thấy gì, ánh mắt lại bay đến Liễu Ngô Đồng.
Chỉ thấy Liễu Ngô hướng về tân khách
trước mặt tiếu ngữ yên nhiên* khom khom người, sau đó nhẹ nhàng bước đến trước mặt Liễu Thái Phó, lần nữa khom người cười khẽ: “Cha, tiết mục tại gia đã chuẩn bị xong.” (*tiếu ngữ yên nhiên: cười nói xinh đẹp)
“Được, vậy thì mở tiệc đi.” Liễu Thái Phó tươi cười lớn tiếng nói.
Tiệc rượu chỉ nửa canh giờ liền kết thúc, tất cả khách khứa được đề nghị xem biễu diện tại gia.
Lăng Tuyết Mạn được sắp xếp vào vị trí
thứ nhất, từ dãy một nhìn sang, Liễu Thái Phó cùng phu nhân ngồi giữa,