
i đi rồi… Lại đi rồi…”
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn cả kinh, vội vàng trở lại lên giường, cầm tay nhỏ bé huơ lung tung trong không trung, “Ta ở đây, ta không đi.”
“Không được đi. Tình nhân… Không được đi…” Lăng Tuyết Mạn nỉ non nhỏ vụn, theo thói quen rúc đầu vào lòng nam nhân bên cạnh tìm một tư thế thoải mái, rốt cuộc lại ngủ ngon.
“Mạn Mạn, rõ ràng để ý hết sức, còn nói chán ghét ta? Ha ha…” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười, ôm chặt thân mình mềm yếu thơm thơm trong
lòng, da thịt kề nhau, nhịn không được lại nổi cơn sóng tình, thiên hạ
trong lòng lại ngủ say, thở thật dài, “Thôi, tiếp tục làm hòa thượng đi.”
Ôm nhau ngủ, cõi lòng tan nát của Mạc Kỳ
Hàn bởi vì Lăng Tuyết Mạn nói mê mà chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng đêm
nay không thể tận hứng, nhưng thỏa mãn, vui sướng nhắm hai mắt lại.
Gần canh bốn, Mạc Kỳ Hàn tỉnh lại, mở mắt còn buồn ngủ, lại phải đi, một đêm luôn ngắn như vậy, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều!
Nhìn Lăng Tuyết Mạn, nâng tay sờ mặt nàng, nàng luôn oán hắn, nói vừa tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi hắn, “Mạn Mạn? Mạn Mạn, tỉnh, ta phải đi.”
“Ưm…” Lăng Tuyết Mạn ưm một tiếng, nheo mắt, “A, chàng nói cái gì?”
“Ta phải đi, ừ, như nguyện vọng của nàng, đi lần này không còn đến nữa, chia tay!” Mạc Kỳ Hàn nhịn không được muốn trêu chọc nàng, liền nghiêm trang nói.
Nghe vậy, mấy con trùng ngủ trong người Lăng Tuyết Mạn lập tức chạy sạch, mắt mở thật to, “Chàng… chàng nói thật sao?”
“Nàng không phải hi vọng như vậy sao? Là do nàng nói ra.” Mạc Kỳ Hàn nhìn ánh mắt mông lung của Lăng Tuyết Mạn, cười nhạt nói.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra gần một phút đồng hồ, sau đó mới gật đầu một cách máy móc, “À, vậy chàng đi đi.”
“Hả? Nàng xác định?” Mạc Kỳ Hàn giật mình.
“Xác định, thật xác định.” Lăng Tuyết Mạn thật bình tĩnh, nhìn Mạc Kỳ Hàn, gằn từng tiếng.
Mạc Kỳ Hàn nheo mắt, tức giận trừng mắt
nhìn, trong lòng âm thầm đánh giá nha đầu kia đùa với hắn hay là nói
thật? Ngừng chút nữa, hắn hơi mím môi, không nói được một lời, cầm quần
áo mặc vào, lúc đang mặc, có chút không cam lòng quay đầu lại nói: “Mạn Mạn, ta hỏi lại nàng một lần, nàng thật sự muốn chia tay với ta? Không suy nghĩ gì sao?”
“Ừ, không suy nghĩ, dù sao ta cũng là
tàn hoa bại liễu, đời này cứ như vậy, chàng được thân thể của ta vô số
lần cũng coi như không lỗ, đi tìm cô nương thích hợp của chàng đi.”
Lăng Tuyết Mạn nói như không có gì, trời mới biết giờ phút này trong
lòng nàng thống khổ như thế nào, nàng biết, hắn luôn luôn nói là làm,
tính cách cực kỳ kiêu ngạo tự phụ, cho tới bây giờ đều là nắm người khác trong tay, cho nên nàng đề xuất chia tay, hắn quyết sẽ không cầu xin
nàng, nếu như hắn không nỡ buông nàng ra, liền chỉ biết dùng thủ đoạn ép buộc nàng đi vào khuôn khổ, nàng chờ hắn la nàng nạt nàng, hoặc là quay người lại quyết tuyệt rời đi, cũng không quay đầu.
Kỳ thực, chia tay, chỉ là lời những tiểu
nữ nhân như nàng nói nhảm khi đang tức giận, nhưng hắn cũng nói muốn
chia tay, nàng cũng có kiêu ngạo của bản thân mình, nàng không muốn sống hèn mọn vì yêu như thế!
Lật người lại, Lăng Tuyết Mạn vùi mặt vào trong chăn, nàng không muốn xem bóng lưng đi qua bình phong, nàng sợ
bản thân mình sẽ không có cốt khí gọi hắn trở về…
Nhưng, căn bản nàng nghĩ lầm rồi!
Một câu tàn hoa bại liễu làm Mạc Kỳ Hàn đau nhói!
Trí nhớ đêm hôm đó trào rõ nét lên trong lòng, cháy tứ chi của hắn!
Mạc Kỳ Hàn đứng ở bên giường, lẳng lặng
nhìn Lăng Tuyết Mạn, thật lâu thật lâu, lại cởi áo ra, sau đó trở lại
trên giường, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm, “Mạn
Mạn, không nói như vậy được không? Nàng vĩnh viễn đều là đẹp nhất sạch
sẽ nhất trong lòng ta, cái gì ta cũng không để ý, ta chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta, không được chia tay với ta, chúng ta đã hứa bên nhau trọn đời, có thể nào dễ dàng nói chia tay? Thực xin lỗi thực xin lỗi, là ta không tốt, nàng lại cho ta một cơ hội được không? Cho ta dùng tất cả thời
gian nửa đời sau trả lại cho nàng, Mạn Mạn…”
Một giọt lệ xuôi gò má, toàn bộ phòng
tuyến của Lăng Tuyết Mạn sụp xuống, lật người lại ôm chặt lấy cổ Mạc Kỳ
Hàn, khóc như mưa, “Tình nhân, ta không nói chia tay, từ khi yêu
chàng, ta không còn là ta, không có kiêu ngạo, không có thiệt nhiều bản
tính vốn có của ta, nhưng, nhưng tình yêu chính là làm người ta điên
cuồng, làm người ta mù quáng như vậy, ta yêu chàng, chính là yêu chàng
a! Ta chờ chàng, sống lại một đời, ông trời an bài cho ta yêu chàng,
chẳng sợ kết quả của chúng ta là tan xương nát thịt, ta cũng không hối
hận!”
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn rơi nước mắt, rưng rưng hôn lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn nàng nói đúng, tình yêu thật là làm người ta điên cuồng, yêu nàng,
ta luôn luôn thay đổi, cái gì tôn nghiêm, ngạo khí, thân phận, địa vị,
tất cả đều buông xuống ở trước mặt nàng, ta không còn là chủ tử cao cao
tại thượng, chỉ là nam nhân yêu nàng say đắm, muốn bảo vệ nàng trong
vòng tay của ta!”
“Tình nhân!”
Lăng Tuyết Mạn khóc gọi một tiếng, chủ
động dán lên môi Mạc Kỳ Hàn, hôn vội vàng, hai tay lung tung cởi áo của
hắn, hắn kích động, chế trụ n