
bất giác càng nói càng nhỏ.
Hắn đột nhiên đến làm cho nàng có chút
kinh hỉ trong lòng không thể phủ nhận, nhưng đồng thời cũng tức giận
không thôi. Ở thời điểm hôm nay nàng cửu tử nhất sinh, hắn không có tới
cứu nàng, chờ khi nàng bình an hắn mới đến chiếm tiện nghi của nàng, bảo nàng có thể nào cam tâm, huống chi -
Gương mặt Mạc Kỳ Diễn bỗng dưng hiện lên
ngay trước mắt, Lăng Tuyết Mạn không khỏi run lên một cái, đầu cúi hết
sức thấp, trong đầu kêu loạn, nàng nhớ đến nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn
lướt nước trên trán.
Mạc Kỳ Hàn cảm giác được Lăng Tuyết Mạn khác thường, nghĩ rằng nàng là sống sót sau tai nạn mà sợ, liền an ủi: “Tuyết Mạn đừng sợ, tai nạn đều qua rồi, nếu không có gì bất ngờ, sáng mai
Hoàng Thượng sẽ thả nàng ra khỏi thiên lao, trở về Tứ Vương phủ nghỉ
ngơi thật tốt, ta sẽ trở lại thăm nàng.”
“Sáng mai Hoàng Thượng sẽ thả ta sao? Làm sao ngươi biết?” Lăng Tuyết Mạn vui mừng, ngước mắt hỏi.
Mạc Kỳ Hàn cười như trêu tức, lại nói như nghiêm túc: “Ha ha, nếu Hoàng Thượng không tha nàng, ta – phu quân nàng – sẽ đi tìm ngài!”
“Phu quân?” Lăng Tuyết Mạn hung hăng bỉu môi nói: “Thật cho rằng ngươi là nam nhân của ta a? Ngươi là không nhìn thấy bộ dáng
hung ác của Hoàng Thượng đối với ta, muốn trừ khử ta, ngươi còn muốn
đoạt nữ nhân của con trai ông ấy, ta thấy đầu óc ngươi cũng tê rồi,
trước khi tìm ông ta thì nhớ sờ cái đầu trên cổ ngươi đi! Haiz – ”
“Ha ha không tin ta sao?” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày tự tin, lại đắc ý nói: “Ta chính là nam nhân của nàng, nếu nàng không tin, hai ta đánh cuộc
một keo. Nếu trong vòng năm năm ta không thể danh chính ngôn thuận cưới
nàng làm vợ, ta liền thua nàng, tùy ý nàng xử trí, như thế nào?”
“Xì, năm năm, ta không có nghĩ xa như vậy, ta chỉ muốn Ly Hiên không chết, ta cũng không chết, hai mẹ con chúng ta có thể bình an sống qua một năm thì tốt rồi!” Lăng Tuyết Mạn thở dài, tương lai là một mảnh bóng tối a!
Mạc Kỳ Hàn bật cười không thôi, đáng tiếc hắn che cái khăn đen, Lăng Tuyết Mạn nhìn không tới, nhưng ý cười trong đôi mắt lại nổi bật dưới ánh trăng, làm Lăng Tuyết Mạn thất thần, tay
không tự chủ được, giơ lên muốn xốc khăn che mặt của hắn lên, thấy dung
mạo thật sự của hắn, nhưng khi cách mặt hắn được một tấc, là lúc tay nhỏ bé bị bàn tay to nắm giữ, tiếng nói hơi khàn khàn hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
“Ta muốn nhìn ngươi một chút.
Ngươi đã gần gũi với ta như vậy, cũng không thể làm cho ta hoàn toàn
không biết gì về ngươi đi. Ta chỉ nhìn bộ dáng của ngươi mà thôi, chắc
chắn sẽ không đi tố giác ngươi, ngươi yên tâm đi!” Lăng Tuyết Mạn dùng giọng nghiêm túc nói.
“Không thể nhìn. Ta không sợ nàng tố giác nhưng chính là không thể để cho nàng thấy được.” Mạc Kỳ Hàn lại khôi phục rét lạnh quen thuộc, nói xong đem hai cái tay Lăng Tuyết Mạn nắm lại trong tay, cũng nhẹ giọng nói: “Còn lạnh không?”
“Không cho xem thì thôi!” Lăng Tuyết Mạn thẹn quá thành giận, tránh thoát không được Mạc Kỳ Hàn kiềm chế, liền gầm nhẹ: “Ngươi vô tình vô nghĩa, thời điểm ta gặp chuyện không may ngươi đang ở đâu?
Còn gạt ta, nói sáng mai Hoàng Thượng sẽ thả ta, làm sao có thể? Hiện
tại Ly Hiên sinh tử khó đoán, ta sợ là khó sống mà đi ra tù!”
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Mạc Ly Hiên sẽ không chết. Sáng mai nó sẽ tỉnh lại, chỉ cần nó không sao, Hoàng Thượng nhất định sẽ thả nàng.”
“Làm sao ngươi biết? Dựa vào cái gì ta phải tin lời ngươi?” Lăng Tuyết Mạn nâng cằm hỏi ngược lại.
Mạc Kỳ Hàn nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, mới nói nhỏ: “Ta đương nhiên biết, bởi vì là ta cứu Mạc Ly Hiên”
“Ngươi gạt người! Ngươi biết y thuật sao? Đến thái y đều không cứu được Ly Hiên, ngươi làm sao có thể?” Lăng Tuyết Mạn không tin, cười lạnh nói.
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn có chút tức giận,
hắn luôn nói với bản thân mình, hắn tốt với Lăng Tuyết Mạn, chính là
muốn giữ mạng của nàng để lợi dụng nàng. Nhưng mỗi lần ở cùng nàng, hắn
đều quên điểm này bởi vì lời nói của nàng, nét mặt của nàng, động tác
của nàng. Giống như lần này biết nàng bị giam cầm trong nhà tù, tim hắn
muốn nhảy ra ngoài, an bài người theo dõi nàng, bảo vệ nàng. Nhưng nàng -
Mệt mỏi, mắt dùng sức mở to khiến cho
mình thanh tỉnh một chút, Mạc Kỳ Hàn ngã thân về sau. Cùng Lăng Tuyết
Mạn nằm ở trên giường đá, chậm rãi nói: “Nàng tin hay không tin
là việc của nàng, ta sẽ không giải thích quá nhiều, nàng chỉ cần biết
rằng lúc nàng nguy nan ta vĩnh viễn không bỏ mặc nàng là được!”
“Ngươi lại gạt ta! Rõ ràng hôm nay ta suýt bị chết cháy!” Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới, nhất thời ủy khuất rớt nước mắt, “Ngươi biết không, thời điểm bó củi bên cạnh ta bị đốt, ta cỡ nào hy vọng
ngươi có thể tới cứu ta giống như lần trước ở phòng ăn. Nhưng ngươi
không có! Là Nhị Vương gia bọn họ không để ý tính mạng nhảy vào biển lửa cứu ta.”
“Ta biết, Tuyết Mạn đừng khóc, ta sẽ không để cho nàng chết. Hôm nay cho dù Nhị Vương gia bọn họ không có tới cứu nàng, nàng cũng sẽ
bình an, chỉ là tình huống không phải giống như bây giờ, mà có khả năng
nàng đã trở lại Tứ Vương phủ.” Mạc Kỳ Hàn dùng ngón tay nhẹ lau nước mắt trên má Lăng Tuyết Mạn, lời nói m