
ều sẽ vô lễ như vậy sao? Nha đầu ngốc, đó là đối với nàng mà thôi, đối với nữ nhân khác ta còn chưa có quan tâm như vậy đâu.” Mạc Kỳ Hàn thở dài, chậm chạp nói.
Đối với Ngô Đồng, hắn cho tới bây giờ đều là lấy lễ đối đãi, chỉ hôn nàng mà thôi. Vốn là muốn đêm động phòng hoa chúc của bọn họ sẽ là một đêm đẹp nhất, hắn luôn luôn chờ, thẳng đến
khi không thể chờ, thẳng đến khi nàng khóc nói nàng không muốn mười tám
tuổi đã làm quả phụ cô độc cả đời.
Nghĩ đến Ngô Đồng, đêm qua tiếng la đau khổ của nàng vang lên ở bên tai, ‘Hàn ca ca’.
Đôi mắt nhắm lại thật sâu, ngực như là bị búa tạ đập, đau không thể nói.
Đối với phần yên tĩnh này, Lăng Tuyết Mạn cảm giác có chút không bình thường, dâm tặc tới đây không phải là muốn
chiếm đoạt thân thể của nàng sao? Làm sao lại như vậy?
Trầm mặc một hồi, Lăng Tuyết Mạn nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: “Tình nhân, ngươi không phải là không thích ta sao? Vậy ngươi quan tâm ta làm cái gì?”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn thoáng dao động tinh thần, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ta muốn chiếm lấy nàng cả đời, đương nhiên không hi vọng nàng xảy ra
chuyện không hay. Thật vất vả mới đem con mồi tới tay, sao có thể dễ
dàng ném đi?”
“Khụ khụ!”
Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mang một chút
chờ mong bị sặc tan thành mây khói, quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
hai bàn tay nắm chặt, bò lên quỳ ở bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, ác độc nói: “Nam nhân thối, ngươi có tí xíu bản lĩnh cũng đã không cần thích ta! Hừ!”
“Ngủ đi.” Mạc Kỳ Hàn
không quan tâm, tay túm cánh tay Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn nổi
nóng, sao chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liền dùng sức bỏ tay Mạc Kỳ Hàn, “Không ngủ, ta không nằm cùng chỗ với ngươi!”
Mạc Kỳ Hàn hiếm khi không nổi giận như lúc này, chỉ cau mày nói: “Vậy nàng muốn như thế nào?”
“Ta muốn ngươi lập tức cút!” Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên.
Bàn tay đang cầm cánh tay nàng phút chốc
siết chặt, trong ánh mắt bật ra ý lạnh, Lăng Tuyết Mạn không tự chủ nuốt nước miếng một cái, mềm nhũn xuống, “Ý của ta là… ta vừa rồi…”
“Tốt lắm, vết sẹo lành đã quên đau phải không? Hả?” Mạc Kỳ Hàn rét lạnh mở miệng, âm cuối nói xong, môi mỏng mím thành một đường.
Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, hít một hơi, ngoan ngoãn nằm xuống, cảm nhận được ánh mắt băng lãnh trên đỉnh
đầu, cảm thấy bất an. Do dự một chút, Lăng Tuyết Mạn vươn tay ra, vòng
tay bên hông Mạc Kỳ Hàn, lấy lòng đem mặt cọ xát trong ngực hắn, nhỏ
giọng nói: “Ta sai lầm rồi, ngươi đừng nóng giận được không?”
“Nàng rõ ràng sợ ta, lại làm sao phải lần lượt chọc giận ta?” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhíu mày, không hiểu hỏi.
Ta thèm vào!
Lăng Tuyết Mạn mím miệng muốn khóc. Ai kêu nàng vô dụng như vậy sa vào tay người khác.
Hít mũi một cái, Lăng Tuyết Mạn vô lực nói: “Sợ ngươi là vì ta tiếc mạng của ta, hơn nữa chọc giận ngươi là chuyện
không có cách nào khác. Bản tính của ta như thế không đổi được.”
“Ừ, ta nghĩ cũng đúng.”
Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, tay không tự giác siết chặt, hưởng thụ cảm giác ôm nàng nhu nhược không xương.
Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương,
thân thể hai người chặt chẽ kề nhau, nhiệt độ trên người hắn truyền tới
làm cho cơ thể nàng cũng nóng lên theo, vội đẩy tay hắn, nói yếu ớt như
muỗi kêu: “Chúng ta… chúng ta tách ra ngủ cho ngon, nóng quá!”
“Sao?”
Mạc Kỳ Hàn lại mở mắt, mắt khép hờ nói nhỏ: “Tuyết Mạn, nàng không thoải mái hả?”
“Ách, không phải… không… không sao.” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc ngẩn người, lắp bắp.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn nói xong, lại nhẹ nhíu mày, kéo tay Lăng Tuyết Mạn để ở bên ngoài chăn vào, hơi trách cứ: “Đã cuối mùa thu, chăn phải đắp kín, không sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, nhìn
hình dáng mơ hồ của Mạc Kỳ Hàn, nhưng không tự chủ được vươn tay nhẹ
nhàng xoa, đầu ngón tay lướt qua trán của hắn, ánh mắt, cái mũi cao
thẳng, môi vừa phải, cuối cùng khi vuốt ve trên khuôn mặt trơn nhẵn của
hắn, nhẹ giọng nói: “Vì sao ngươi phải thần bí như vậy?”
“Đừng hỏi.” Nhàn nhạt
hai chữ, tiếng nói vẫn trầm thấp mát lạnh, Mạc Kỳ Hàn bắt được tay Lăng
Tuyết Mạn, đưa tới bên môi hôn môi một chút, gương mặt giương lên một
chút ý cười, bỡn cợt: “Tuyết Mạn, chờ nàng biết ta là ai, ta lo lắng nàng sẽ bị dọa chết.”
“Ách, dọa chết? Chẳng lẽ ngươi…
ngươi là ma đầu giết người trên giang hồ? Giáo chủ tà giáo? Hoặc là, là
cái gì thế ngoại cao nhân, đã bảy mươi tám mươi, luyện thành võ công
phản lão hoàn đồng?” Lăng Tuyết Mạn phát huy hết khả năng tưởng tượng, hắn còn có thủ hạ, như vậy hẳn là người giang hồ đi!
“Hả?”
Mạc Kỳ Hàn co quắp khóe mắt, ngạc nhiên nói: “Lộn xộn cái gì, nàng làm sao có thể nghĩ đến phương diện này?”
“Ta xem vài cuốn sách viết đến.” Lăng Tuyết Mạn cười, chớp mắt, ngoan ngoãn, suýt nữa nàng nói thành tivi!
“Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn bật cười nheo mắt, tràn đầy cảm khái nói: “Xem ra bản công tử ở trong đám đồ bỏ đi của Lăng Bắc Nguyên nhặt được bảo vật a!”
“A? Đồ bỏ đi?” Lăng Tuyết Mạn méo miệng, bỗng dưng nhớ tới nói lời của Mạc Kỳ Hàn ở trong thiên lao, liền nghiêm trọng hỏi: “Phụ thân ta thật không phải là người tốt sao?”