
on là con của Lâm gia…là đứa con gái mà
Lâm Chấn ta yêu thương nhất. Con suy nghĩ lại cho kĩ, Lâm gia… mãi mãi
luôn mở rộng cửa chào đón con.
Dứt lời, ông quay đầu,
thấp giọng nói với Đường Lưu Nhan đứng ở bên cạnh, “Đường tiên sinh, cảm ơn cậu đã báo cho tôi biết Cẩm Sắt ở đâu, tôi đã gặp nó rồi, không cần
thiết phải nói chuyện riêng gì với nó cả …” Cúi người ho khan vài tiếng, rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt trong sự xa lạ còn mang theo
cả chút khẩn cầu, “Xin cậu thay tôi khuyên nhủ nó, đứa bé này từ nhỏ đã
làm cho người khác lo lắng, bị tôi làm hư, rất bướng.”
Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng cười, chỉ có bàn tay là nắm lấy tay của Lâm Chấn, “Tôi sẽ cố.”
Lâm Chấn cứ như vậy đi mất.
Lâm Cẩm Sắt ngây ngốc đứng yên ở một chỗ, nhìn bóng dáng ông chống quải trượng hơi tập tễnh, mặt không chút thay đổi.
Nhíu mày, cô đang tự hỏi.
Cẩm Sắt, nhiều năm như vậy rồi, mặc kệ con có tin hay không, cha vẫn thủy chung coi con là con của Lâm gia.
Những lời này… Là gián tiếp nói cho cô biết, cô thật sự không phải là người của Lâm gia sao?
Là ý đó sao?
Đầu óc vẫn rất loạn , trong hoảng hốt cô bị một người kéo vào trong
lòng, mùi nước hoa CD quen thuộc, là Ngô Ưu. Chỉ nghe thấy cô ấy thấp
giọng nghiến răng nghiến lợi nói, “Đường Lưu Nhan, tôi thật muốn đnáh
chết anh, đồ vô lại!”
Đường Lưu Nhan không tức giận,
cười khẽ một tiếng, đồng tử thâm sâu không dấu vết đảo qua cô gái ở
trong lòng cô, chậm rãi nói “Ngô tiểu thư có lẽ vẫn còn rất nhiều sức
lực, chăm sóc cô ấy nhé.”
Ngô Ưu nghe xong ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, không trách nào lúc trước hắn nói cô phải chăm sóc thật tốt cho Cẩm Sắt, thì ra…
“Cẩm Sắt, tạm biệt.” Hắn nhẹ giọng nói, Lâm Cẩm Sắt ngẩng đầu, nhìn hắn, mờ mịt.
Đường Lưu Nhan thật sâu nhìn cô, cuối cùng không kiềm chế được, vươn
tay vuốt lên tóc cô, từng sợi tóc đều rất mềm mại, hắn dừng lại một chút rồi mới bỏ tay ra.
Sau đó cong môi nói vứi Ngô Ưu, “Ngô tiểu thư, phiền cô, tạm biệt.”
Dứt lời, hắn xoay chuyển bước chân . Áo khoác hắn vẫn vắt lên cánh tay, bước chân không nhanh không chậm, tư thái thanh tao lịch sự chỉ có ở
quý công tử. Trong lúc đó, đoạn đối thoại giữa hai anh em nhà họ Trình vẫn cứ tiếp tục…
“Thật không?” Trình Mị khẽ nhíu mày, nói, “Anh còn tưởng rằng, trình độ học vấn quốc gia của anh phải hơn Nhan một chút chứ .”
“Nhìn vào cái gì mà nói vậy?”
“Nhan là bang chủ hắc bang giết người không chớp mắt ” Bác sĩ Trình mỉm cười, dõng dạc nói, “Còn anh lại là bác sĩ cứu người, điều đó hoàn toàn phù hợp với chữ “Nhân” trong hệ tư tưởng Nho gia truyền thống của Trung Quốc…”
Trình Mi trừng mắt. Há miệng thở dốc, còn định nói gì đó nữa nhưng ánh mắt lại vô tình chạm vào một nơi, kinh ngạc
nhướn mi, nửa trêu chọc nửa thật tình mở miệng trêu chọc, “A, Nhan công
tử sao lại ra ngoài nhanh như vậy ? Chẳng lẽ bã xã bị mụ đàn ông kia
cướp đi rồi?”
Trình Mị nhíu mày, “Mụ đàn ông?”
“Hừ, chính là Ngô Ưu đó.”
“Tiểu Mi, lạ thật, ” Bác sĩ Trình vuốt cằm, giống đang suy ngẫm điều gì đó, trầm ngâm nói, “Anh cảm thấy vị Ngô tiểu thư kia so với em còn có
mùi vị con gái hơn…”
Trình Mi: “…” T_T. (cái này nguyên gốc là của tác giả)
Lúc này Đường đại công tử đã thản nhiên bước đều đều đi tới. Hắn tất
nhiên là nghe thấy lời châm chọc của Trình Mi, nhưng tiếng nói biếng
nhác cũng chỉ theo bước chân bình thản mà bay tới, “Là của anh, thì ai
cũng không thể cướp đi được.”
“Cuồng kiêu ngạo.” Trình Mi xì một tiếng, tà nghễ nhìn hắn, “Trở lại chuyện chính, Nhan, để con
cừu nhỏ của anh một mình đối diện với lang sói hổ báo, anh thật sự không lo lắng chứ?”
Đường Lưu Nhan mở cửa xe vị trí ghế
điều khiển, ngồi xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Không phải có Ngô Ưu
sao? Lên xe.” Rõ ràng là ý cười, nhưng khi Trình Mi nghe vào trong tai
thì lại có chút hoảng sợ không được tự nhiên lắm, nhưng rốt cuộc là
hoảng sợ ở chỗ nào thì cô lại không thể miêu tả được. Mà hai chữ cuối
cùng cảu hắn lại dời đi sự chú ý của cô, “Haiz, anh là chim gáy chiếm tổ chim khách sao!” Chỗ ngồi của hắn tốt đẹp như vậy thì hắn không ngồi,
sao lại muốn tới chiếm chỗ của cô?
Chỉ thấy ánh mắt
tựa tiếu phi tiếu của Đường Lưu Nhan tà tà bay tới, hàng lông mày dày
chứa đựng vẻ tức giận khiến người ta nổi cả da gà, “A May, nếu em không
lên xe, anh sẽ gọi Hàn Húc lái xe tới đón em đi.”
Người đàn ông này! Quá âm hiểm !
Khóe mắt Trình Mi run rẩy. Hàn Húc… Chỉ cần nhìn vào con người đó một
lần cũn có thể khiến cô cảm thấy trong tháng sáu rồi mà còn có bông
tuyết phiêu diêu trong không khí…
Chỉ cần nghĩ đến
khuôn mặt lạnh lùng, nói cười không tùy tiện của Hàn Húc, Trình Mi sẽ
như phản xạ không điều kiện mà rùng mình một cái, không lên tiếng chạy
thật nhanh, thành thành thật thật chui vào ghế sau xe ngoan ngoãn ngồi
lên.
Còn chưa được vào giây Trình Mi đã vô cùng hối hận .
Cô còn chưa kịp thắt dây an toàn cho cẩn thận, xe đã như mũi tên bị cung bắn phóng vọt đi!
A! A! A!
Khuôn mặt đang tươi cười của Trình Mi trong thời khắc lưng đập vào thành ghế đã biến thành cái bánh bao ỉu