
Mím môi, vừa ngẩng đầu,
cô đã thay đổi bằng một nụ cuwofi diễm lệ, mâu quang rung động, rung
động, giống dòng nước không an phận trong ly thủy tinh, tiếp nhận vòng
tay của người đàn ông đó, cô cười duyên nói, “Tức giận? Tôi chỉ đùa chút thôi mà. Đường tổng, ngài đại nhân có đại lượng, tha tội cho tôi, nếu
không, hay là tôi mời ngài đi ăn cơm?” Nói xong, lại xoay người lướt
nhìn Tiểu Vương vẫn ôm hồ sơ không dám động đậy, “Tiểu Vương, chị cùng
Đường tổng ra ngoài một chút, em đem hồ sơ sắp xếp, lưu trữ cho chị, còn lại chị về xử lí sau.” Một cái nhìn khinh thường hung hăng ném qua,
đừng tưởng rằng cô không biết hắn đang cười trộm. Chờ đấy, cuối tháng
nhất định phải trừ tiền lương hắn mới được!
“Không cần ” giọng nam bên cạnh từ từ vang lên, “Mang hồ sơ đi cùng luôn đi.”
Đúng là không phải giờ tan sở, đường cũng không tắc nghẽn, một chiếc Mercedes màu đen ở giữa đường từ từ đi về phía trước.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
Lâm Cẩm Sắt ngồi ở ghế phó lái, nhẹ nhàng quay sang bên cạnh, thấy
khuôn mặt trầm tĩnh của người đó. Đôi mắt sâu thảm chăm chú nhìn con
đường phía trước, đôi môi mỏng không ý thức được cong lên , ngón tay
thon dài tái nhợt nắm trên vô lăng, bộ dáng nhàn nhã tự tại thật sự
khuynh thành họa thủy.
“Nhìn đủ chưa?” Một câu hỏi amng theo ý thức đánh vỡ không khí trầm lặng trong xe.
“Chưa.” Nếu bị phát hiện rồi , cô cũng không có gì phải ngượng ngùng,
đơn giản chỉ là nhìn chưa đủ. Cô cũng không phải thiếu nữ thanh thuần
gì, cô sẽ không đỏ mặt vờ ý thẹn thùng đạo đức giả. Ai mà không thích
những thứ đẹp đẽ, cô không sờ không chạm vào, chỉ nhìn một chút cho tinh thần thoải mái thôi.
“Vậy nhìn cái gì thế?” Lại giống như lơ đãng hỏi câu nữa.
Lâm Cẩm Sắt ở trong lòng mắt trợn tròn. Nhìn cái gì? Đương nhiên là
nhìn ngài đó. Hay là Đường thiếu gia này thật sự bị tử tin quá mức, cô
phải nói thằng ra thì mới làm thỏa mãn hư vinh của hắn đây?
Cô hơi mím môi, quay đầu, ôm chặt túi hồ sơ ào trong lòng, không nói lời nào.
Không khí lại trầm tĩnh quỷ dị.
Lâm Cẩm Sắt ở ngoài lưu lạc một mình cũng được mấy năm rồi, thực tế
khốc liệt từ lâu đã làm cho tính cách cô ương ngạnh hơn nhiều, nhưng
trong hoàn cảnh này dù quật cường thế nào, nhuệ khí lớn đến đâu cũng bị
đập tan, không có cách nào chống cự được . Được, cô có thể vì sự nghiệp, vì sinh tồn mà bỏ tôn nghiêm lại, nhưng không có nghĩa là cô cam tâm
tình nguyện .
Thời gian im lặng chậm rãi trôi qua,
Đường Lưu Nhan, vẻ mặt không đổi sắc tiếp tục lái xe, giống như là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngay khi Lâm Cẩm Sắt cảm thấy
nhàm chán ngáp một cái, Mercedes-Benz lại thay đổi vị trí, dừng lại tại
một nơi mờ ám, không chờ đợi Lâm Cẩm Sắt từ trong sợ hãi lấy lại tinh
thần, một cái hôn hung mãnh đến cực điểm rơi xuống môi cô! Hoành hành như một cơn bão, nụ hôn đầy tính xâm lược ở trên đôi môi của
cô tàn sát, giống như tức giận tích tụ đã lâu rốt cục cũng có cơ hội
phát tiết. Người đàn ông đó gần như tàn nhẫn cắn đôi môi cô, cắn vào
lưỡi cô, cô bị cắn đau, giãy dụa một hồi, mùi máu tanh nhất thời ở trong môi cô, lưỡi cô khuếch tán ra.
Mùi máu tanh ngọt cổ
vũ dục vọng điên cuồng, cánh tay hắn bắt đầu kéo áo của cô lên dò xét đi vào vạt áo cô, tiến tới ổ bụng nhỏ nhắn bóng mịn của cô, ngón tay thon
dài lạnh lẽo đi lên phía trên. Cô muốn kêu lên, muốn chống cự nhưng nụ
hôn của hắn cường bạo trên môi lại ngăn cản cô, chế ngự cô khiến cô
không thể động đậy!
Ngay khi cô sắp buông tay thỏa
hiệp, động tác của hắn lại dừng lại, rút lui, thở dốc dán trên môi cô,
tiếng nói chế giễu khàn khàn, “Tôi phải làm sao với em bây giờ?” ngữ khí miễn cưỡng kia, mơ hồ mang theo tức giận cùng bất đắc dĩ, hoặc như là
trẻ con giận dỗi làm nũng.
Lâm Cẩm Sắt lại vô tình ở
trong lời nói của hắn tìm kiếm điều gì đó. Cô sợ hãi, Đường Lưu Nhan
này, hỉ nộ vô thường, lúc nào cũng sâu kín tận bên trong, lúc trước làm
sao cô lại có thể trêu chọc hắn chứ!
Ngực thở dữ dội , cô dùng lực đẩy hắn ra, bắt đầu sửa sang lại quần áo xộc xệch, đôi mắt
nhắm lại, không biết đang suy nghĩ gì. Nhìn từ góc độ của Đường Lưu
Nhan, chỉ nhìn thấy cặp lông mi xinh đẹp kia hơi rung động , giống đóa
hoa nhỏ lại giống cánh bướm.
Một lát sau, Lâm Cẩm Sắt
rốt cục cũng trấn áp được hơi thở của mình, mới ngẩng đầu, nghiêm mặt
nói, “Đường tổng, xem ra chúng ta rất cần phải nói chuyện.”
Ánh mắt sâu thẳm như cười mà như không nhìn cô, “Nói chuyện gì?” Đôi
môi mỏng khẽ nhếch, ngữ điệu lười biếng kia làm cho trái tim cô bốc lên
một ngọn lửa.
Cô nắm chặt bàn tay mình, mở miệng lại
là điệu bộ coi thường, “Đường tổng, chúng ta cũng không phải vừa mới
quen biết, tôi cũng không phải khách sáo nữa, lúc trước chúng ta cũng
không phải tình nguyện, huống hồ lúc đó tôi cũng không kí cái gì gọi là
hiệp ước, cho nên, ” dừng một chút, cô nói tiếp, “Hành vi của ngài bây
giờ, hình như có chút không đúng?”
Người kia không trả lời, chỉ là ngón tay có một chút không muốn quay vô lăng, một lát sau, mới chậm rãi mở miệng,
“Như thế nào, lợi dụng xong rồi nhanh chó