
ắn hạnh phúc. Đáng tiếc, hắn không chờ được đến ngày cô thực hiện lời
hứa của mình. Phải, Tần Miễn hắn đã không còn tư cách này nữa.
Chỉ là từ nay về sau, không ai có khả năng cho hắn hạnh phúc nữa.
Ngồi trên máy bay về thành phố B, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy trong lòng chưa
bao giờ yên bình như thếTựa như những đám mây trắng bên ngoài máy bay
này, thanh thấu thuần trắng.
Chuyện cũ trước kia, cuối cùng cũng chấm dứt.
Khi đến thành phố B, nhà cũng chưa về, ở phòng nghỉ sở luật sư vội vàng tắm rửa, thay quần áo, Lâm Cẩm Sắt giống như con quay lại bắt đầu việc
không ngừng. Trước khi rời đi cô là bà chủ rất nhiều công việc, luật sư
không thể so với các giám đốc điều hành kinh doanh thông thường, có thể
dễ dàng bỏ công việc lại, cô thì lại không thể. Như thế thật tốt, còn
một vụ án khó kéo dài đã lâu còn đang chờ cô giải quyết nữa!
Ấn ấn cái trán mệt mỏi, cô ngồi ở bàn làm việc bắt đầu những tác phong
quen thuộc. Chân mày nhẹ nhàng nhướn lên, một đống bút chì được mài nhọn xuất hiện trên bàn, bàn tay mềm mại, ngón tay sơn màu tím cũng không
rỗi rãi, tay phải cầm bút nhớ, tay trái không ngừng lật mở hồ sơ, khi
gặp được những chi tiết quan trọng rất đánh dấu vào, đầu ngón tay không
rảnh rỗi ở trên bàn phím máy tính nhanh nhẹn hoạt động. Cửa sổ sau lưng
mở một nửa, ánh mặt trời chiếu vào, đem cô hòa nhập vào với ánh sáng
vàng nhạt.
Đó là hoàn cảnh khi Đường Lưu Nhan đẩy cửa văn phòng ra nhìn thấy.
Hắn dựa vào cửa không nói gì, ánh mắt im lặng dừng trên người phụ nữ
liều mạng làm việc kia, khuôn mặt bình tĩnh làm cho người khác nhìn
không thấu, sờ không được tâm tư của hắn.
Mãi cho đến
khi trợ lý Tiểu Vương hai tay ôm chồng tài liệu đi đến, không ngẩng đầu
chỉ thấy một pho tượng lớn chắn ở cửa làm việc làm hắn không thể bước
vào, liền trợn mắt lên mở miệng than thở, “Bạn à, tôi nhờ chút nào, làm
trì hoãn công việc của Lâm tỷ tôi không…. Đường tổng? ? ! !” Tiếng nói
đột ngột dừng lại rồi tự nhiên hét to kéo Lâm Cẩm Sắt ra khỏi trạng thái làm việc .
Đã nhiều ngày không gặp, trí óc Lâm Cẩm
Sắt nhất thời không phản ứng kịp. Đường Lưu Nhan? Hắn làm sao có thể
xuất hiện ở đây? Đột nhiên một ý nghĩ mơ hồ như tia chớp xẹt qua trong
đầu, làm cho cô sợ hãi toàn thân chảy mồ hôi lạnh!
Hình như, sáng sớm hôm đó, trên tờ giấy hắn để lại có viết gì đó? …
…..”Thức dậy thì gọi điện thoại cho tôi!”
Dây thần kinh giật lên một chút, quên đi, phải như các chiến binh, dũng
cảm đối diện với thực tế tàn khốc vậy. Ôm tâm trạng bi thảm, Lâm Cẩm Sắt đẩy ghế bước ra, vòng qua bàn công tác, vụng về xấu hổ hắng giọng, miễn cưỡng mỉm cười, mở miệng nói, “Đường tiên sinh tới đây mà không báo
trước vậy, để tôi chuẩn bị một chút có tốt hơn không?” Ngữ điệu mềm mại
mới nghe như thầm oán nhưng lại là làm nũng.
Một bộ
quần áo thanh lịch, khóe miệng hơi cong, chóp mũi tự nhiên đỏ hồng lên,
bàn tay gân xanh để trên bàn làm việc, một vài lọn tóc không nghe lời
chảy xuống vai, cô có một loại lơ đãng gợi cảm đặc biệt.
Nhưng tâm trạng của Đường Lưu Nhan lại vô cùng tốt , khóe miệng nhẹ
cong lên, một thân tây trang nhẹ nhàng di chuyển, lướt qua Tiểu Vương
cùng một đống hồ sơ ở cửa há miệng ngạc nhiên, tới ôm lấy thắt lưng cô,
trong nháy mắt hơi thở ấm áp lướt qua vành tai mẫn cảm rồi dừng lại bên
môi cô, giọng nói từ tính miễn cưỡng , “Sao, không vui? Tôi xuất hiện
không phải là tin vui của em sao?”
TIn vui… Khóe miệng khẽ giật lên, Lâm Cẩm Sắt xúc động kìm nén không trợn mắt, phải là tin
đáng sợ mới đúng. Nhưng xem bộ dáng đại thiếu gia này hình như không có
chuyện gì bực mình, rốt cuộc đã quên mất chuyện kia thì phải.
“Ha ha, thật đúng là tin vui, nhưng, Đường tổng lần này hạ cố tới đây,
không phải muốn mời tôi lên tòa án chứ?” Cảm thấy nhẹ nhõm thở phào, cô
không dấu vết thoát ra khỏi vòng tay hắn, nửa thật nửa vờ cười nói, “Hôm nay không được, tôi đã có hẹn rồi, nói chuyện sau nha… Tiểu Vương, đưa
Đường tổng xuống.” Nói xong, còn chưa kịp nháy mắt với Tiểu Vương, chợt
nghe một câu bâng quơ nhẹ nhàng bên tai, “Lâm luật sư, kĩ thuật trốn
tránh của em thật đẳng cấp, nha?”
Lời tố cáo nhẹ nhàng dừng lại bên tai cô, nếu người khác thấy nhất định nghĩ là lời ngon
tiếng ngọt, còn với Lâm Cẩm Sắt thì đúng là hàn khí thấm vào tận xương
cốt.
Cô vượt qua .
Công tử kia là
con cái của hào môn thế gia, từ nhỏ đã hô phong hoán vũ, không sợ trời
không sợ đất, từ khi còn là cái bào thai đã cao quý ngạo mạn, có lẽ việc hắn dung túng một con mèo con cũng sẽ ngẫu hứng như thế, nếu tâm trạng
vui thì có thể trêu đùa, nhưng sẽ không cho phép người khác đọng chạm
vào uy quyền của hắn.
Cô có chút bất lực. Đường Lưu
Nhan này, trái tim ẩn quá sâu, vì vậy ngay cả người giỏi sát ngôn quan
sắc(sát ngôn quan sắc: quan sát người khác qua sắc mặt và lời nói) như
cô nhất thời cũng không biết nên ứng phó như thế nào. Gần một chút không được mà xa cách lại càng không thể. Chừng mực này rốt cục cô phải nắm
chắc như thế nào mới có thể vừa không đắc tội vị tôn phật này lại không
đặt bẫy làm cho mình khó xử?