pacman, rainbows, and roller s
Mị Tình

Mị Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323115

Bình chọn: 8.5.00/10/311 lượt.

h, cười nói, “Được, theo ý em.”

Lâm Cẩm Sắt cũng không thở phào, cô cười nhìn ra phía

ngoài cửa sổ. Dường như có chút không yên lòng cùng mệt mỏi. Giây lát,

cô nói, “À… làm phiền Đường tổng đưa tôi về nhà.”

Lâm Cẩm Sắt

cuối cùng là người phụ nữ như thế nào, ngay cả chính cô cũng không hiểu

rõ. Kỳ thật cô có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt luôn thản nhiên, giống

thần gian vụ luôn cách một tầng nước mềm nhẹ mông lung mà nhìn người

khác, vụ lý hoa, trong nước nguyệt, mơ hồ nhẹ nhàng.

Đường Lưu

Nhan lúc trước đáp ứng giao dịch này, làm Lâm Cẩm Sắt vạn lần không thể

ngờ được. Lúc ấy cô thầm nghĩ thử thời vận thôi, cũng không có nghĩ được Đường Lưu Nhan lại nhìn trúng cô. Thật vớ vẩn. Nhưng chỉ thế này cũng

đủ để trở thành dây dưa mộng yểm cả đời cô.

Đến nay cô vẫn nhớ rõ buổi tối kia, một đêm phóng túng.

Mới quen biết cô được một giờ Đường Lưu Nhan thoải mái tựa vào sô pha

dài ở phòng tổng thống Italy, dùng ánh mắt hứng thú mỉa mai như cười như không nhìn cô đứng trước mặt hắn cởi từng thứ quần áo ra. Dây thần kinh ngấm cồn ma túy làm mặt cô đỏ bừng, biểu tình của cô khuất nhục mà nhẫn nại.

Bảy ngày. Bảy ngày kia giống như muốn hao hết súc sống của cô.

Chiếc xe màu đen chạy trên đường, ngoài cửa sổ xe xa hoa truỵ lạc. Đó

là một thành phố phồn hoa, ánh sáng cùng bóng tối cùng tồn tại. Dục vọng cùng ẩn nhẫn ở trong đêm tối không cách nào khống chế được. Ban đêm

từng cơn gió xuyên qua cửa kính xe thổi vào, lạnh thấu lòng người.

Đường Lưu Nhan đưa Lâm Cẩm Sắt đến cửa nhà, nhà của cô ở ngoại ô, tiểu

biệt thự độc môn độc viện (độc lập), im lặng không lớn nhưng rất thích

hợp để thành phần phụ nữ độc thân trí thức ở.

Lâm Cẩm Sắt xuống xe, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống dưới tạo ra một bóng ma thật dài, cô

như trước cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi dừng bước đi.

Quay đầu, Đường Lưu Nhan dựa vào cửa xe, vẻ mặt dày dạn thản nhiên nhìn cô.

Thật sự là một người đàn ông anh tuấn dễ nhìn. Hốc mắt rất sâu, đồng tử thâm trầm không đáy, càng phát ra có ánh sáng như có vì sao trong mắt.

“Còn chuyện gì sao?” Lâm Cẩm Sắt đứng ngược ánh trăng nhìn hắn, thấp giọng hỏi, hô hấp vẫn là có chút dồn dập .

Cô thừa nhận, cô sợ người đàn ông này. Đường Lưu Nhan.

Người đàn ông kia mở miệng,giọng nói mềm nhẹ, làm người ta mê muội,

“Tôi hối hận .” Khóe miệng của hắn hình như có ý cười, hơi hơi nhếch lên.

Lâm Cẩm Sắt sợ run trong chốc lát, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một tia tức giận, ngẩng mặt lên khôi phục nụ cười hoàn mĩ như trước, “Đường

thiếu gia, ngài và tôi đều là người thông minh. Ngài thích loại đàn bà

nào có loại ấy, làm gì phải chấp nhất như thế?”

“Tôi thích em.”

Lâm Cẩm Sắt nghe câu nói đó liền sửng sốt …

Tôi thích em.

Trong lòng không hiểu tại sao lại hoảng hốt, cô dường như nóng giận,

mặt đỏ lên, xoay người bước nhanh tới cửa nhà, đi vào trong, đóng cửa

lại.

Ban đêm không có sao, ánh trăng sáng ngời thần kỳ.

Đường Lưu Nhan châm một điếu thuốc, nhìn thân ảnh yểu điệu lả lướt kia đi vào trong, đã khuất, không nhìn được hình dáng.

Đột nhiên hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp cô. Cô cúi đầu, mái tóc dài sóng sánh buông xuống dưới, che khuất nửa bên mặt, rõ ràng là mỉm cười nói

chuyện cùng hắn, lại làm cho người ta cảm thấy bi thương thấu xương.

Thật lâu sau.

Hắn bóp điếu thuốc vừa châm lên, tùy tay vứt bỏ, xoay người đi vào bên trong xe.

Màu đen trên đường trong bóng đêm chạy đi thật nhanh. Sau khi Lâm Cẩm Sắt đóng cửa lại, phát hiện trong phòng một mảnh yên tĩnh, tối như mực không bật đèn.

Tiểu Ưu chưa về sao? Có phải tiểu mỹ nhân này lại thông đồng với người nào đó làm nên tình một đêm xuân rồi?

Hơi nhíu mày, cô ở nơi huyền quan cởi áo khoác, thay dép lê thoải mái

đi vào phòng khách, đang định bật đèn, lại bị một ánh lửa lúc sáng lúc

tối trên sô pha tối đen làm cho hoảng sợ. Ổn định tâm thần bật đèn phòng khách lên, tình cảnh trước mắt làm cô ngẩn ra, nhíu mày thật chặt rồi

bước nhanh đến đó.

Tay giằng lấy điếu thuốc trong tay

nữ tử, bóp mạnh, quăng vào thùng rác, đốm lửa căm tức trong đồng tử,

ngực dồn dập phập phồng cho thấy cô rất tức giận, “Cậu đã đồng ý với tớ

không hút thuốc lá !” Mặt cô đỏ lên, phẫn nộ lên án.

Người kia khẽ cười ra tiếng, trừng mắt nhìn về phía cô, “Cũng là lãng

phí thân thể, vì sao cậu được, tớ lại không thể được?” Sắc mặt của cô

tái nhợt gầy yếu, dưới ánh đèn chân không âm trầm màu xanh đầu tóc hỗn

độn, quần áo nhàu nhĩ, ánh mắt mỉa mai, nhìn thấy tình cảnh này chỉ sợ

người ta không thể tưởng tượng cô là CEO trong tay cầm quyền cao của

ngân hàng Á Châu chi nhánh trong nước .

Sắc mặt Lâm Cẩm Sắt trắng nhợt, nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Tiểu Ưu, đừng như vậy. Tớ nghĩ là cậu hiểu.”

Nữ tử dường như ức chế không kìm nén được từ trên sô pha đứng lên, chỉ

vào mũi Lâm Cẩm Sắt bắt đầu chửi ầm lên, “Lâm Cẩm Sắt! Ngô Ưu tớ cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào ngốc nghếch như cậu! Cậu đem chính mình trở thành cái gì?! Cậu cho là Đường Lưu Nhan kia là ngươi có thể trêu

chọc sao? ! Vì tên Hứa Thuyền đó mà cậu lãng phí chính mình như vậ