
u ngay
giữa đường, muốn qua bên kia để về nhà.
Nhưng đế giữa đường thì anh lại không nhúc nhích gì nữa. Cả người anh hơi
nghiêng, bước chân khẽ động đậy, nhưng không có ý định đi tiếp.
Anh ta làm trò hề gì thế? Nhìn ánh đèn pha phía xa mỗi lúc một gần, Vu Tiệp cau
mày, cái tên này sao thích gây chuyện thế nhỉ, không thể qua đường một cách an
toàn, nhanh chóng hơn à?
Chêics xe chạy đến gần, thấy có người đang đứng giữa đường, nửa đi nửa không
thì vội vã nhấn còi. Âm thanh nhức tai ấy xé tan màn đêm tĩnh lặng, bóp nghẹt
tim cô. Phiền quá đi mất! Vu Tiệp cắn môi, lao đến kéo anh lại.
Người lái xe ló đầu ra, chửi thề một câu: "Muốn chết hả?" sau đó lao
vút đi. Gió thổi tóc họ tung bay trong màn đêm.
"Mẹ Kiếp!" Tấn Tuyên tức tối vung tay, gầm lên với chiếc xe đã chạy
xa.
Vu Tiệp kéo tay anh lại nói: "Được rồi, được rồi" rồi dìu anh băng
qua đường thật nhanh. Không thể yên phận giùm tôi được hay sao? Khuya thế này
rồi mã vẫn chưa về nhà, chắc dì Châu lo lắn lắm đây. Thôi bỏ đi, đã trót làm
người tốt thì phải làm người tốt đến cùng vậy. Nghĩ vậy, cô liền đưa anh về đến
cửa nhà, nếu không lỡ như lại xảy ra chuyện thì cô cũng chẳng thể yên tâm mà về
nhà được.
Vất vả lắm cô mới có thể dìu anh vào thang máy được. Vừa vào thang máy, cô liền
để anh dựa vào vách thang máy rồi thở một hơi nhẹ nhõm. Vác một thân hình cao
1m80 lên người, đúng là không chỉ mệt bình thường.
Vu Tiệp cũng dựa vào vách đối diện với anh, khẽ hít một hơi thật sâu. Lúc này,
cô còn thấy lạnh, sau màn vật lộn vừa rồi cũng toát hết mồ hôi, trán hơi nhíu
lại, khuôn mặt cũng đỏ bừng cả lên.
Được rồi, đưananh ta về đến cửa là cô sẽ chuồn ngay, nếu để dì Châu nhìn thấy
thì chắc chắn ngày mai nhà cô sẽ biết chuyện, không biết lúc ấy Vu Lâm sẽ nổi
cơn điên đến cỡ nào nữa.
Tấn Tuyên ngửa đầu dựa vào vách, hé hé mắt, lộ đôi đồng tử đen láy, ánh nhìn gian
tà đó khiến người khác phải run lên, Vu Tiệp cố hết sức để không nhìn đi nơi
khác, vì lo anh không cẩn thận lại ngã gục xuống.
Anh nhìn một lúc rồi nhếch môi lên cười, bắt đầu nhích người chầm chậm lại gần
Vu Tiệp.
Vu Tiệp lừ mắt nhìn anh, sắp được nghỉ ngơi rồi thế mà vẫn còn rảnh rỗi, lại
còn muốn làm trò gì đây. Tấn Tuyên chống hai tay vào bên người cô, khóa cô lại
trong lòng mình rồi cúi đầu nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
"Em vẫn là tốt nhất." Tấn Tuyên lầm bầm một tiếng rồi ôm chặt cô vào
lòng, vùi đầy vào cổ, khẽ cắn vai cô.
Vu Tiệp dở cười dở khóc chống hai tau vào ngực anh, nhưng không thể nào gỡ bỏ
đôi tay đó. "Buông tôi ra."
Anh làm như không hay biết gì, càng cắn mạnh hơn khiến cô cảm thấy nhói đau
nhưng hai tay bị giữ chặt nên chỉ còn nước dùng chân đạp anh ra, thế là anh
liền đè lên hai chân, không cho cô động đậy nữa.
Vu Tiệp tức tối hét lên: "Tấn Tuyên, đừng có mượn rượu làm càn!".
Môi lăng linh loạt như thế, vòng tay mạnh mẽ như thế, khiến cô hiểu được khoảng
cách giữa sức lực nam giới và nữ giới. Anh đang trong cơn say nên càng ép người
quá đáng hơn, sự quấn quýt mờ ám xuyên thấu cả hai người, trong không gian chật
chội khép kín đã thổi bùng lên một cơn sóng nóng bỏng, hun đốt mọi thứ.
Bỗng có tiếng nhạc réo rắt vang lên, Vu Tiệp cảm thấy từng đợt rung lên trong
túi mình, di động của cô đang đổ chuông.
Vu Tiệp cắn mạnh vào anh, hét lên: "Buông tôi ra".
Cơn đau khiến anh phải ngẩng đầu lên, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt lấy cô.
Vu Tiệp chật vật lôi điện thoại ra, là mẹ cô gọi đến!
"Mẹ, lát nữa con về ngay." Không đợt mẹ tra hỏi. Vu Tiệp đã vội khai
báo. Nếu cô không về ngay thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Nghe thấy thế, Tấn Tuyên nheo mắt lại liếc cô, nở nụ cười nham hiểm.
"Sao còn chưa chịu về, mấy giờ rồi hả?" Bên kia vọng đến tiếng quát giận
dữ của mẹ. Ôi trời ơi, thái hậu nổi giận thì không phải chuyện đùa rồi.
"Con về ngay, con về ngay."
Bỗng cô không còn nghe thấy tiếng mẹ vọng lại bên tai nữa. Di động tự nhiên
biến mất đâu rồi? Vu Tiệp ngẩn ra nhìn điện thoại của mình đang nằm trong tay
Tấn Tuyên, trong lòng cuống lên, quýnh quáng chồm đến giật lại, anh ta muốn gì
đây? Điên rồi chắc, muốn hại cô chết à?
Tấn Tuyên đắc ý nghiêng đầu tránh sang một bên, đưa điện thoại lên trước miệng
nói: "Dì Phương, hôm nay Tiểu Tiệp không về đâu"
Vu Tiệp đờ ra như khúc gỗ.
Tấn Tuyên chết tiệt, cô phải giết anh ta! Cô giơ chân lên, vận hết sức đá một
cái vào bắp chân anh.
Tấn Tuyên đáng chết, cô phải giết anh ta! Cô giơ chân
lên, đá vào bắp chân của tên sói già một cái.
"Ui da!" Tấn Tuyên đau quá, ôm chân ngồi phịch xuống sàn thang máy.
Vu Tiệp chồm lên định giật lại điện thoại nhưng Tấn Tuyên đã giấu vào trong
lòng mình.
Tiếng mẹ cô vọng ra trong điện thoại: "Tấn Tuyên? Vu Tiệp!".
Tấn Tuyên cười ranh manh vừa ôm chân vừa hét lên vào điện thoại: "Dì
Phương, hôm nay muộn quá rồi, Tiểu Tiệp nói ngủ lại nahf con, ngày mai con đưa
cô ấy về".
Vu Tiệp tức giận đến nỗi hai mắt đỏ cả lên. "Tấn Tuyên, câm miệng lại cho
tôi." Nhưng dù cô tranh cướp thế nào thì vẫn không chạm được vào điện
thoại. Tức chết mất thôi, mẹ ơi đừng nghe lời anh ta