
ng phát ra những tiếng nghèn nghẹn.
Khẽ vỗ vào vai anh, nhất định anh đang rất buồn, vốn định làm thật tốt, thật
thành công để bịt miệng những người đó, bây giờ lại trở thành trò hề của họ.
“Tài liệu đấu thầu và mọi thứ khác đã mất rồi.” Vòng tay ở eo cô xiết càng
chặt, khiến cô cảm giác như thân thể mình như muốn tan ra.
“Còn cách nào khác để cứu vãn không?” Vu Tiệp cố nén cơn đau, nhẹ nhàng vuốt
tóc anh.
“Những số liệu đầu đã mất rồi, muốn làm lại phải mất một tuần.” Tấn Tuyên ngừng
lại, “Hôm kia phải đấu thầu rồi.”
Vu Tiệp thấy tim nhói đau, phải làm sao bây giờ? Lẽ nào anh đành bất lực nhìn
mọi công sức tan thành bọt biển?
“Sao tự dưng lại biến mất?” Chắc chắn là đã xảy ra sai sót ở đâu đó.
“Không biết, nó luôn nằm trong laptop của anh, chỉ anh và Ngữ Lâm, cả bố cô ấy
biết thôi.” Tấn Tuyên mệt mỏi lắc đầu, anh cũng không rõ được, hôm nay vốn định
đến công ty cùng Ngữ Âm để giao tài liệu cuối cùng cho Lâm tổng, ngờ đâu lúc mở
máy tính ra thì phát hiện toàn bộ số liệu đã mất sạch.
Chiếc máy tính này ngoài Lâm gia ra thì chỉ có anh bảo quản, không một ai có cơ
hội động vào, số liệu mất thế nào thì anh cũng không hiểu nổi. Ngữ Âm cũng nói
hôm qua sau khi xác định lại toàn bộ, cô vẫn nhìn thấy tài liệu nằm trong máy
tính. Lúc đó anh định gửi vào hộp thư mình một bản để phòng bị, Ngữ Âm lại kêu
đói bụng muốn ăn khuya, thế là hai người đi tìm gì đó để ăn, kết quả là quên
mất không gửi vào hộp thư.
Thế là sáng nay khi báo cáo Lâm tổng, tài liệu và số liệu đều mất sạch. Lâm
tổng nổi trận lôi đình, hôm kia phải đi tranh thầu rồi, mà lúc quan trọng như
thế lại xảy ra sơ suất! Lâm tổng tuy cũng trách mắng con gái mình, nhưng người
chủ yếu phải chịu tội là Tấn Tuyên, hễ nóng giận thì tất nhiên sẽ nói nặng rồi.
Bảo rằng vốn rất xem trọng Tấn Tuyên, gạt bỏ mọi lời đồn thổi về anh để giao
một hạng mục quan trọng như thế, kết quả là lại làm ra nông nỗi này, ông bảo
thật sự hối hận đã không nghe lời khuyên của những trưởng phòng khác, nói rằng
Tấn Tuyên đã làm ông quá thất vọng.
Tấn Tuyên dụi đầu vào hõm cổ cô, mặt ép sát vào tai cô.
Vu Tiệp thương xót ôm lấy đầu anh, sự việc đã ra nông nỗi này, trừ phi tìm lại
được số liệu, nếu không Tấn Tuyên nhất định phải gánh họa rồi. Lần đầu phụ
trách việc quan trọng lại như thế, sau này còn bảo anh phải làm việc trong công
ty ra sao đây.
“Đừng nghĩ ngợi gì nữa, có lẽ ngày mai tỉnh dậy sẽ có cách.” Ngoài việc lạc
quan thì còn làm gì được? Có lẽ đợi ngày mai đến thì sẽ nhớ ra đã sai sót ở
đâu, chưa biết chừng sẽ tìm lại được mọi thứ.
“Anh không cam tâm.” Tấn Tuyên ra sức lắc đầu, với tay lấy chung rượu trên bàn,
đổ đầy một ly rồi ngửa đầu uống cạn.
Uống rất vội, cũng rất dứt khoát, nhưng muốn nuốt xuống mọi uất ức xuống bụng,
nhưng phiền muộn lại càng tăng lên bởi vị cay của rượu.
“Em uống với anh.” Vu Tiệp chưa từng nghĩ rằng, mình lại có thể nói ra những
lời như thế. Nhưng hành động cơ thể lại nói rõ rằng, trong lòng cô khao khát
chia sẻ nỗi đau của anh biết bao, cho dù chỉ một chút, cô cũng cam lòng.
Tấn Tuyên cầm ly rượu áp vào má mình, nheo mắt nhìn tay cô rót rượu xuyên qua
lớp thủy tinh trong suốt, khóe môi nhướn lên một nụ cười khó hiểu.
Vu Tiệp cố đè nén mọi do dự trong lòng, nâng ly lên ra hiệu vói anh rồi sau đó
hớp một ngụm nhỏ, rượu này rất nhẹ, chắc không sao đâu.
Tấn Tuyên cười khổ, rồi uống cạn nhanh chóng.
Tốt thật, vì chí ít còn có em! Tấn Tuyên hé mắt nhìn Tiểu Tiệp nâng chung rượu
lên, rót thêm cho anh nửa ly, rồi rút khăn giấy ra lau bàn, vì anh đặt ly xuống
quá mạnh nên rượu đã văng ra ngoài khá nhiều.
Ngồi trong phòng bao suốt ngày, điện thoại cứ réo không ngừng, nhưng anh không
tâm trạng nào để ý, trong đầu trong tai cứ văng vẳng tiếng trách mắng của Lâm
Chấn Đông, không tài nào nghĩ ra đã xảy ra sai sót ở đâu? Không thể nào cam tâm
được, nếu về khả năng thì anh nhận; nhưng có phải anh không nỗ lực hết mình
đâu, tại sao anh lại gặp phải chuyện này, và cứ phủ nhận mọi cố gắng của anh
như thế? Không phục! Không phục! Anh không phục chút nào cả!
Tấn Tuyên đột ngột kéo ghì cô lại, áp mạnh đôi môi anh lên môi cô!
Chưa kịp phản ứng thì Vu Tiệp đã quay cuồng đổ ập lên
người anh, đôi môi bỗng bị xâm chiếm lan tỏa mùi rượu thơm nồng, đầu lưỡi anh
cuốn lấy môi cô một cách vô tình, công thành lược địa, chiếm lấy không sót một
centimet nào. Mùi rượu mạnh đột ngột xộc vào miệng cô, đi thẳng lên mũi, chạy
xuống lồng ngực khiến cô muốn ngạt thở, tròng mắt cũng bị hun nóng đến cay xè.
Đừng, đừng! Vu Tiệp tay còn cầm khăn giấy hoảng loạn vung lên, muốn thoát khỏi
anh, nhưng né tránh cơn sợ hãi đột ngột ập đến. Vu Tiệp hoảng loạn đã mất hết ý
thức, chỉ còn nước đánh mạnh lên mắt, lên mặt anh, cuối cùng Tấn Tuyên đau quá
phải buông cô ra.
Vu Tiệp đã lấy lại tự do, tức giận mắng: “Anh biến thái!” Cô tức tối ném mạnh
khăn giấy vào mặt anh, rồi lại nhấc hộp khăn giấy trên bàn lên ném vào mặt anh,
nghe anh kêu đau “ái da” một tiếng, vẫn chưa nguôi giận, cô tiếp tục ném tất cả
những thứ có trên bàn trừ những đồ