
vật làm bằng thủy tinh có thể gây thương
tích ra, còn lại bật lửa, thẻ phòng, gạt tàn thuốc bằng nhựa… cô đều cho ra đi
hết.
Tấn Tuyên bị ném đến không trốn vào đâu được, chỉ còn nước huơ tay lên đỡ, rồi
chồm đến đè Vu Tiệp xuống salon, giữ chặt hai tay cô lên quá đỉnh đầu!
Vu Tiệp giận dữ vùng vẫy, quá đáng, cô… cô rõ ràng là đến an ủi anh, mà anh thì
vô lại đến thế! Hận quá!!!
“Anh chỉ muốn hôn em!!!” Tiếng nói khẽ khàng toát ra mùi rượu nhàn nhạt, xộc
vào mặt cô khiến cô choáng váng.
Mùi rượu toát ra từ làn da của anh như rải một lớp pha lê đỏ nhạt trên gương
mặt, cánh mũi phập phồng theo hơi thở nặng nề, đôi môi quyến rũ lúc này càng đỏ
hơn vì rượu, cô ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, đôi đồng tử đen nhánh ấy đang
toát ra vẻ buồn khổ, như bầu trời vừa qua cơn mưa bị phủ lên một lớp mây u ám,
ánh mắt ủ rũ phiền muộn đi thẳng vào trái tim cô, bỗng cảm thấy nhói đau mà
không cách nào kiềm chế nổi.
Gương mặt anh từ từ cúi xuống, mỗi lúc một gần, Vu Tiệp căng thẳng đến quên cả
thở, cảm thấy rất khó xử, sợ đến mức toàn thân căng cứng, hai mắt nhắm nghiền
lại, bàn tay cũng bất giác co chặt.
Thế nhưng, không chiếm đoạt, không cưỡng ép, mà rất nhẹ nhàng, dịu dàng, đôi
môi anh áp xuống dịu dàng đến bất ngờ. Cứ khe khẽ chạm đến, đôi môi nóng bỏng
in xuống môi cô, như thể đang in dấu vết xuống trái tim cô chứ không phải chỉ
là đôi môi, sự yêu thương mãnh liệt liên tiếp tràn vào trái tim cô, khiến nó
trở nên mềm dịu đến độ muốn tan chảy.
Hơi thở vốn kìm nén nãy giờ cuối cùng đã thoát ra, miệng cô cũng há theo để hớp
không khí, ép sát vào môi anh và biến thành một động tác vô cùng mờ ám.
Chiếc lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ của anh như được mời mọc, rất tự giác
trườn chầm chậm vào miệng cô. Không giống vẻ mãnh liệt và xâm chiếm ban nãy, nó
rất kiên nhẫn, khẽ khàng chạm đến mọi nơi thuộc về nó, cô bị động đến nỗi không
nhúc nhích gì được, sự tiếp xúc rõ ràng ấy, mùi rượu nồng nồng luôn di chuyển
bên trong, hơi cay, hơi ngọt, hơi tê, một cảm giác rất quái lạ đang dâng lên,
đầu óc bắt đầu váng vất, có phải do tác dụng của cồn? Cô say rồi sao? Tại sao
cô lại cảm thấy chút gì đó rất ngọt ngào, đến nỗi trái tim cũng bắt đầu lay
động.
Nỗi niềm phức tạp khiến cô thấy rất rối loạn, kích thích mạnh vào mắt của cô,
cô đành nhắm chặt mắt, chỉ sợ hễ bất cẩn thì khóe mắt sẽ để lộ ra bí mật sâu
kín nhất trong trái tim mình.
Dài như thể chạy hết ba vòng trái đất, khi trái tim cô sắp bị sự dịu dàng lấp
đầy thì anh bỗng nhẹ nhàng rời khỏi.
“Anh chỉ… em.” Anh ậm ừ thốt ra bốn chữ, như là “cần”, hoặc có thể là “có”,
đang rối bời nên cô không nghe rõ, run rẩy cảm nhận thấy cơ thể anh đang đè
nặng lên bả vai mình.
…
Không nhúc nhích! Anh… anh… anh lại ngủ thiếp đi trên người cô rồi.
Sáu giờ sáng, Vu Tiệp rón rén luồn vào nhà, bên trong
vô cùng yên tĩnh, cô chuồn vào phòng mình, đúng khoảnh khắc đóng cửa lại, cô
mới dám tự do hít thở, cũng may, cũng may.
Tuy đêm qua đã gọi điện về nhà báo sẽ ở lại nhà bạn, nhưng nếu mới sáng sớm đã
bị bắt gặp thì bảo đảm mẹ cô sẽ cằn nhằn không ngừng nghỉ, đặc biệt là bố cô,
ông không thể chịu được việc con gái ra ngoài ban đêm không về nhà. Để tránh
khỏi phải nghe thì chỉ còn nước cầu nguyện không gặp bố mẹ mà thôi.
Vu Tiệp ngước lên, xoa bóp cánh tay tê dài rồi ngồi dựa tường.
Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói ban nãy của Tấn Tuyên, “Sao lần nào uống say
cũng bị em nhìn thấy.” Nụ cười khổ sổ gượng gạo, ánh mắt tự châm biếm mình… cứ
hiện lên trong đầu cô mãi, không thể xua tan.
Lần này, đến lượt cô ở cùng anh cho qua một đêm đau khổ phiền muộn.
Tấn Tuyên không về nhà mà đến thẳng công ty, anh nói dù không còn hy vọng nhưng
vẫn muốn cố gắng lần cuối cùng.
Vu Tiệp vuốt ngực, chậm rãi ngồi xuống ghế, ngửa đầu ra sau và thở ra nặng nề,
anh quả nhiên là say rồi!
Sáng nay tỉnh dậy, anh sờ sờ vài chỗ sưng tấy trên đầu, nghi ngại hỏi cô có
phải anh bị đụng vào tường không? Mọi thứ diễn ra đêm qua đều tan biến theo hơi
cồn, thậm chí anh cũng không nhớ là đã hôn cô!
Thật vô dụng! Vu Tiệp bực bội đến mức muốn hét to, tại sao cứ để tâm chuyện anh
đã quên, quên thì càng tốt chứ sao? Đó chỉ là hành vi khi anh mất đi lý trí vì
say rượu, tại sao mình cứ cho là thật? Nhưng trong đầu vì sao cứ hiện lên đôi
môi dịu dàng kia, sự tiếp xúc nhẹ như cánh bướm lay động, hòa nhịp với tim cô,
rung lên sợi dây đàn sâu kín nhất trong đó, muốn quên cũng không quên được!
A… Vu Tiệp lắc mạnh đầu, đừng nghĩ ngợi nữa, chắc chắn là do tác dụng của cồn,
do anh hại cô cả, nhất định là thế, tuyệt đối là thế, ba trăm phần trăm là thế!
Vu Tiệp cả ngày rối bời và phập phồng không yên, buổi tối bỗng nhận được cuộc
gọi từ Lâm Hữu Nam!
Cậu ta nói hôm nay có việc, không học thêm, Vu Tiệp lờ đờ “ờ” một tiếng rồi
định cúp máy. Lâm Hữu Nam nghe giọng cô ủ rũ thì hỏi với vẻ quan tâm: “Sao thế?
Không gặp được em nên buồn à?”
“Không.” Chẳng còn tâm trạng để đùa.
“Chị có bị thần buồn bã đeo bám như người nào đó đâu, làm gì mà phải lờ đờ
thế?” Lâm Hữu Nam cười khẽ, trêu cô.
“Cái g