
mê nửa tỉnh như vậy bắt
đầu suy nghĩ: Nghiêm Tử Tụng là một tên bại hoại, ta cũng là một đứa bại hoại. Chúng ta có thể bù trừ lẫn nhau, đầu bạc đến già hay không?
Hay chỉ là, một giấc một đẹp?
***
Hôm đó thu dọn hành lý về nhà, không ngờ ông nội bà nội đều tiễn ra đến tận xe.
Ông nội thu nạp Nghiêm Tử Tụng mấy tuần, ước chừng cũng nảy sinh chút cảm
tình. Lúc chia tay, ông không nói chuyện với ta mà lại gọi Nghiêm Tử
Tụng ra một bên mật đàm.
Còn bà nội, lúc kéo tay ta dặn dò, có vẻ
như không yên lòng, cứ liên tiếp hỏi thăm. Sau đó bắt gà đưa cho ta, cho ta ba bốn túi nông sản. Ta khệ nệ vác hết lên xe.
Lên xe chưa
được bao lâu, Nghiêm Tử Tụng cũng theo đuôi mà lên. Hắn để hành lý lên
kệ, sau đó đi đến lôi hết bao lớn bao nhỏ đang chất xung quanh chỗ ta
qua một bên, rồi ngồi xuống bên cạnh ta. Thật ra trên xe cũng không có
bao nhiêu người, nhưng trông dáng vẻ hắn cứ ngập ngừng muốn nói lại
thôi. Đợi cho đến khi xe bắt đầu lăn bánh rồi, hắn mới mở miệng nói:
“Tương Hiểu Mạn, em hát cho anh nghe được chứ?”
Ta quay đầu qua
phía cửa sổ. Không biết vì sao, trong khoảng khắc lúc xe vừa nổ máy,
hình ảnh của tương lai trống rỗng bỗng nhiên nhảy ra, ngấm ngầm mang
theo loại cảm giác bất định, nồng đậm nặng nề. Ta miết miết miệng, nói:
“Không muốn hát.”
Hắn nhẹ nhàng ừm một tiếng, “Vậy anh hát cho em
nghe nhé.” Lại đột nhiên ở trong tình huống bất ngờ, mở miệng nhẹ nhàng
ngân nga –
Đóa hoa trong gương, trăng rằm dưới nước.
Em có nhận thấy thế giới đang đổi thay hay không.
…
Tiếng ca của Nghiêm Tử Tụng trầm thấp, phảng phất lo lắng, không ngờ cũng rất êm tai. Qua một lúc, ta nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn. Hắn đang khép hờ hai mắt, nằm tựa hẳn vào lưng ghế. Mắt kính nhiều ngày qua vẫn
gác trên sống mũi chưa từng tháo xuống. Khuôn mặt đó, rất là mê người…
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Lúc nghe hắn hát đến đoạn “Hãy để anh chứng minh
cho em thấy rõ ràng tường tận”, trái tim ngập tràn cảm xúc, lập tức đưa
ra một quyết định. Cũng lười ức chế xúc động đột ngột đó, nhẹ nhàng
nghiêng đầu gối lên đầu vai hắn.
Tiếng hát của hắn ngập ngừng dừng lại. Thân thể hơi di động, như là muốn làm gì đó. Ta hung hăng quát
khẽ: “Không được nhúc nhích.”
Hắn mới an tĩnh trở lại. Thanh âm từ bên tai nhẹ nhàng truyền đến. “Tương Hiểu Mạn, có phải chúng ta không biết nắm giữ không…”
“… Không biết.”
“Ông nội nói, bảo anh phải đối tốt với em.” Đầu của hắn cũng nhẹ nhàng
nghiêng qua, tựa nhẹ lên đầu ta. Giọng nói không có lấy nửa phần chần
chờ, tiếp tục vang lên. “Anh sẽ đối với em thật tốt.”
Ta “Ừm” một tiếng, trong lòng không ngừng gợn sóng. Lại nghe thấy hắn chậm rãi nói
tiếp. “Ông nội nói em từ nhỏ đến lớn đều rất khác thường. Lúc nào cũng
làm cho người ta dở khóc dở cười, còn thường xuyên làm ra những chuyện
ngoài dự đoán của mọi người. Ông nói, lần này em trở về khiến ông rất
bất ngờ, cũng nhìn ra em thật sự không vui…”
“Ông nói, có lẽ là vì anh, em ít nói chuyện hơn trước. Chúng ta thường xuyên cùng nhau nhưng
lại chẳng hề nói chuyện. Ông nói, ông nhìn ra được đứa trẻ như em có
nhiều tâm sự lại còn giả vờ thâm trầm. Ông nói, anh và em… phải trò
chuyện nhiều hơn…”
Ta có cảm giác lúc này hắn đang cẩn thận ức chế hô hấp. Hắn lại nói tiếp: “Anh vừa chợt nhớ đến trước kia, khi mới quen biết em. Em còn đi theo sau anh hát to hát nhỏ, bộ dáng lúc nào cũng
như e sợ thiên hạ không loạn… Tương Hiểu Mạn, là anh đã khiến em thay
đổi ư?”
Hắn ngừng lại, như đang đợi ta mở miệng đáp lời. Thấy ta
không có phản ứng gì, hắn khẽ thở dài, lại tự mình nói tiếp. “Hoàng
Nhung nói, nghe bạn cùng phòng của em kể lại, có một đoạn thời gian,
ngày nào em cũng chờ đợi anh… Đúng không?”
Ta vẫn không trả lời,
có lẽ là vì không phải là nói gì nữa. Xe đang trển đường về nhà, có thể
bởi vì con quá cũ, dọc theo đường đi xe không ngừng rung xóc. Gương mặt
ta cũng không ngừng va chạm vào đầu vai hắn, hơi có chút đau nhức.
“Tương Hiểu Mạn, anh sai rồi.”
Hắn dừng lại hồi lâu, rồi đột nhiên lên tiếng. “Khoảng thời gian đó, mỗi
ngày anh đều tự nhủ: Qua hết hôm nay, ngày mai em sẽ lại đến tìm anh…
Mỗi ngày đều chờ đợi, chờ đến mức anh…” Giọng nói hắn khô khốc, thoáng
dừng một chút. “Càng ngày càng hoảng. Thế nhưng, anh lại quên mất cảm
nhận của em. Em… có thể tha thứ cho anh không?”
Tay hắn, chẳng
biết từ đời thuở nào, khoát lên mu bàn tay ta đang để trên đùi. Lòng bàn tay hắn vốn hơi lạnh, nhưng lúc này lại nóng hổi, thoáng cái đã khiến
cho ta, chẳng hiểu sao lại không hề có ý muốn giãy tay ra.
“Mỗi
ngày chúng ta sẽ đến cái hồ nhỏ phía Tây trường học tản bộ, cùng nhau ăn sáng, ăn cơm trưa, ăn cơm tối… Mỗi ngày anh đều sẽ nói chuyện với em,
nói thật nhiều thật nhiều chuyện. Nói đến khi em phiền chán mới thôi. Em hỏi anh vấn đề gì, anh nhất định sẽ trả lời, anh cũng không tránh né
nữa. Anh phải nắm chặt tay em, bảo mọi người gọi em la bạn gái của anh.
Ngày nghỉ cuối tuần, chúng ta sẽ đi trung tâm thương mại chơi game. Nếu
anh thua, anh sẽ cõng em về nhà…”
Nước mắt bắt đầu đảo quanh viền
mắt ta. Ta hấp hấp mũi