
, đột nhiên kéo bàn tay hắn ra, sau đó mềm giọng
nói: “Em muốn đi ngủ, anh đừng nói gì nữa.”
Cám giác hắn hơi chưng hửng, trầm mặc một lúc. Ta lại đanh giọng nói: “Về phần sau này…” Ta
nhắm chặt mắt lại, “Em sẽ không quản nữa, anh theo đuổi em đi!”
Gào khóc, quá kích thích >_<…
Mở mắt ra.
Hắn để ta tựa đầu ngay ngắn lên vai hắn rồi nhắm mắt lại. Còn khóe miệng
thì đang cong lên, vẽ ra một nụ cười tựa như xuất phát từ tận sâu trong
tâm hồn.
Editor: docke
Không ngờ những ngày tháng ở nông thôn lại trôi qua nhanh như vậy. Ta còn
chưa cảm nhận được rõ ràng thì mùa hè đã theo khe hở thời gian trốn đi
mất biệt.
Hôm đó về nhà, Nghiêm Tử Tụng tiễn ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến tận cửa nhà rồi mới kéo chiếc vali to đại rời đi.
Nhưng thật ra ta nghĩ không cần thiết phải kéo cái vali to đến vậy. Nói trắng ra thì bên trong đó chỉ có ba bốn bộ quần áo mà thôi… Nhưng trước khi
đi, hắn đọc cho ta nghe mã số mới để vào mạng trường học của chúng ta,
đủ để ám chỉ cho ta biết. Rốt cuộc bây giờ cũng có chút cảm giác yêu
đương rồi. Ồ… cũng được.
Vào đến nhà, mẹ đưa cho ta một cái hộp
rất lớn, bên ngoài được bao bọc rất đẹp. Nói là từ nước ngoài gửi về.
Trong lòng ta nghĩ, chắc hẳn giữa ta và Đại Thần dù có kết thù kết oán
cũng chưa đến mức dẫn đến tình trạng nhận được bom thư, cho nên cũng rất yên tâm mở ra.
Đó là năm nhân năm hai mươi lăm con búp bê nhỏ,
sắp hàng chỉnh tề trong một chiếc hộp plastic. Khéo léo mà tinh xảo,
biểu tình khác nhau, trông rất sống động. Không biết có phải ta bị tự kỷ hay không, nhìn những con búp bê này, ta cứ nghĩ chúng chính là hóa
thân của mình. Sau đó, ta mở phong thơ nằm dưới gói quà ra. Quả nhiên là nét chữ rồng bay phượng múa của Đại Thần.
“Tiểu sư muội, thật ra rất không muốn gọi em như vậy, nhưng dù sao nó cũng thích hợp với sư huynh nhất.
Hôm lên máy bay, em không đến, thật ra cũng nằm trong dự liệu. Ngày đó,
nhìn thấy hắn bế em ra ngoài, anh đã nghĩ, có lẽ hai người sẽ có một
tương lai tốt đẹp.
Nghỉ hè cũng lười về, thật ra ngồi máy bay cũng rất mệt. Những ngày tháng một mình ở nước ngoài, mới hiểu được thế nào
gọi là nỗi nhớ quê nhà. Mỗi ngày, mỗi một ngày đều có xung động muốn gọi điện thoại cho em. Thế nhưng, nếu là em, sợ rằng sẽ vì oán giận cước
điện thoại mà không có việc thì miễn tiếp điện thoại, đúng không?
Muốn hỏi em, tiểu sư muội, có nhớ anh không? Thì ra khoảng cách, cũng sẽ tạo nên một nỗi nhớ đương nhiên như vậy.
Em đã có tiểu tử kia rồi, vốn nghĩ nên quên em đi nhưng lại không cam
lòng, không muốn em quên quá nhanh. Vậy hãy giúp anh bảo quản chúng, khi nào anh trở về thì trả lại cho anh. Trong hai mươi lăm con búp bê, có
mười bảy khuôn mặt tươi cười. Thích nhất là kiểu cười gian trá đó, thấy
nó rất giống em. Tiểu sư muội, rất nhớ nụ cười của em.
Không tặng em điện thoại nữa, bởi vì căn bản là em sẽ không gọi.
P.S: Không thể ăn nổi bánh bao ở phố người Hoa.”
Không hiểu sao lại rơi nước mắt. Ta đặt cái hộp lên bàn học. Ta nghĩ, suốt đời này, ta sẽ không thể quên được một người như thế.
***
Hôm quay về trường báo danh, ta thức dậy rất sớm, nhưng đã không thấy ba mẹ ở trong phòng rồi. Ngẫm lại, bán bánh bao thật ra cũng chẳng dễ dàng
gì, đi sớm về khuya, không khỏi có vài phần cảm khái.
Lúc mang
hành lý xuống lầu, ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, không biết Nghiêm
Tử Tụng có xuất hiện hay không. Cũng chỉ là nghĩ mà thôi, nhưng khi nhìn thấy nắng sáng xuyên qua tầng mây, lưu loát chiếu trên người hắn, trái
tim ta đánh thịch một cái…
Không ngờ hắn đến rồi.
Ta thề, ta vẫn chưa tiết lộ nửa điểm hành tung.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ta đã quen với hình ảnh hắn đeo cặp mắt kính
kỳ thật trông có vẻ già hơn tuổi kia, toát lên một cảm giác cô đơn thế
ngoại. Còn có đống hành lý của hắn nữa, rất phối hợp với dáng vẻ cô linh của hắn.
Nghiêm Tử Tụng nhìn thấy ta, khuôn mặt vốn không có biểu tình gì rõ nét đột nhiên hoạt động gân cốt. Đôi mắt cong cong ý cười.
Hắn bước đến, đón lấy hành lý trong tay ta, sau đó nhẹ nhàng nói một
câu, “Chào buổi sáng.”
Chào buổi sáng… Ta rất muốn cười, chỉ vì
dáng vẻ trong trẻo mà lạnh lùng của hắn chẳng biết từ bao giờ lại trở
nên rất đáng yêu, nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Chỉ miết miết môi,
cười nói. “Gác ở đây suốt đêm qua à?”
Hắn lắc đầu, “Sáng nay dậy sớm, đột nhiên muốn gặp em, nên đến thôi.”
“… Tới lâu chưa?”
“Không lâu.” Hắn đột nhiên dừng lại, giúp ta vén lên những sợi tóc bị gió thổi loạn, rồi kéo hành lý sóng bước bên cạnh ta. Ồ… lúc này ta mới đáp lại
hắn, “Chào buổi sáng.”
Ngực ấm áp, giống như ánh nắng sớm mai dịu dàng tỏa sáng trên con đường an tĩnh.
Dọc đường đi, Nghiêm Tử Tụng nhàn nhã trò chuyện. Buổi tối ăn món gì, hôm
qua ngủ ngon không, học kỳ mới có tính toán gì chưa… Quả nhiên rất tuân
thủ lời hứa trước kia, chủ động mở miệng nói chuyện…
Điều đáng nói ở đây là, trải qua một kỳ nghỉ hè, rốt cuộc Hoàng Quang Vinh cùng Lôi
Chấn Tử đã thành một đôi. Hai người đó thoạt nhìn giống như nước với
lửa, có thể đi cùng nhau đến cuối con đường hay không, chung quy vẫn
k