XtGem Forum catalog
Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324494

Bình chọn: 7.00/10/449 lượt.

n không nhỏ rơi xuống người, lẻ loi chảy xuống,

se lạnh. Nhưng nằm ghé trên lưng hắn, hai tay quàng qua đầu vai hắn,

toàn thân dán vào quần áo ẩm ướt cùng thân nhiệt ấm áp của hắn, đột

nhiên có cảm giác kỳ lạ hại ta có chút xấu hổ….

Nhớ lại cho dù là

khi còn bé, cũng bởi vì tính cách vô pháp vô thiên của ta mà cha ta cũng không biểu hiện quá thân thiết, thông thường là luôn nhíu mày tìm cách

đả kích ta, bắt ta phải bình thường một chút.

Cho nên được hắn

cõng đi như thế, đột nhiên có một cảm giác rất xa lạ, kiểu như máu dồn

lên mặt, tim lâng lâng khó tả, khóe miệng cũng không tự giác mà ngoác

ra.

Vậy mới nói, mấy ngày nay tâm tình của ta thật sự rất khác

thường, phỏng chừng sớm phải thể nghiệm thời kỳ mãn kinh rồi. Tóm lại là mắc chứng u buồn trầm cảm, lại còn biến thiên theo thời tiết nữa. Tâm

tình đặc biệt rất dễ xúc động. Cha mẹ còn động tay động chân diễn xuất

vai võ phụ, lại bị mẹ ta bất ngờ rống toáng lên. Trận thế đó đã hù ta

không nhẹ.

Sau đó, đứng đợi hắn trước cổng trường, lúc nhận được

tin là hắn sẽ không đến, ta bỗng nhiên lại muốn rơi nước mắt. Nhưng thật ra ta cũng không sầu não lắm đâu, chỉ là đột nhiên có một cảm giác rất

mãnh liệt. Ngồi chồm hổm ở đó, hóa ra ta cũng có một khoảnh khắc như

vậy, biết sợ một điều.

Mấy năm nay, ta chẳng có quan hệ thân thiết với một ai, kể cả Đại Thần, cũng chưa từng có ai thật sự nỗ lực chạm

đến nội tâm của ta, ngay cả bản thân ta cũng không.

Ồ, không đi theo con đường tầm thường, đây chính là tôn chỉ của ta.

Ngẫm lại, hẳn cũng không có chuyện gì. Hai ngày nay cha ta nói cái trán của

ông cứ âm ỉ đau nhức ngứa ngáy. Thật ra, nói vậy chẳng qua là muốn mẹ ta đáp lại một câu. Mẹ ta đánh cha chỉ vì không được chụp lại ảnh cưới,

trong lòng cũng thấy không được tự nhiên. Ta cá là bà đang hối hận muốn

chết. Bây giờ ta đúc kết lại, then chốt của vấn đề có phải là mẹ ta chê

ta tặng quà quá rẻ mạt hay không đây?

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ,

cái mũi đột nhiên ngưa ngứa, ngay sau đó ta rất có cảm tình, hắt xì một

cái. Tiếp theo, ta chùi nhẹ cái mũi lên đầu vai hắn mấy cái, miễn cưỡng

nói, “Thật ra, thầy tướng số nói em có số vượng phu vượng tử, vượng nhân vượng tài, tóm lại là vượng vượng!”

Hắn trầm mặc mất một lúc,

“Liên quan quái gì đến tôi… Khoan đã,” Hắn đột nhiên ý thức được điều

gì, đưa một tay lên sờ vai. Giọng nói thoáng có chút không khống chế

được: “Cô vừa mới làm gì vậy?”

“Thì làm chuyện xấu đó,” Ta nhếch miệng cười, “Nói đi, thật sự là anh gặp phải em là số con rệp sao –?”

Vừa dứt lời, một chiếc xe hơi đời mới chạy xẹt qua. Đường phố Lào Cai tương đối tàn, dễ đọng nước lại còn đông đúc. Xe chạy tương đối gần đường

dành cho người đi bộ. Chỉ thấy săm lốp xe quay tròn bắn lên một loạt tia nước, vừa vặn bắn đầy lên ống quần hắn. Vì ta được hắn cõng trên lưng

lại kịp thời co chân lên, may mắn tránh khỏi kiếp nạn.

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Trước khi hắn kịp mở miệng, ta cướp lời: “Rất rõ ràng, là anh phản ứng chậm.” Rõ ràng vẫn có thể tránh được mà! Hơn nữa, trời mưa, ống quần vốn đã

ướt rồi, vấn đề không lớn.

Nhưng vừa nói dứt, một chiếc xe container gào thét chạy qua, vừa vặn xảy ra va chạm với tán cây ven đường –

Trong tiếng xào xạc tuôn rơi, nước mưa xoạch xoạch đổ ào xuống đầu.

Tiếp theo, một cành cây khô đột nhiên từ trên cây rớt xuống, cũng vừa vặn

rơi trúng ngay đầu hắn, tốc độ cực nhanh. Căn bản là ta không kịp ngăn

cản, nhưng hẳn là cũng có gây được một chút lực cản. Khụ, ta đã nói rồi

mà, hôm nay ông trời bị vợ ném vỡ đầu…

Không hổ danh là Yêu quái

đại nhân, vẫn có thể trấn định như trước. Chỉ thấy hắn từ từ vương tay,

nhẹ nhàng lau nước mưa trên mặt. Bất động như núi, chậm rãi mở miệng lại là nghiến răng gằn từng chữ: “Tuyệt đối là vậy.”

Ta híp mắt cười, trộm nghĩ: Lần đầu tiên gặp hắn, đại thụ bên cạnh hắn bị sét đánh

trúng, chẳng lẽ cũng bởi vì hắn gặp phải ta nên mắc số con rệp sao…

“Được rồi,” Hắn đi được hai bước đột nhiên dừng lại, “Vì sao tôi lại phải cõng cô?”

Đúng ha, vì sao? Ta nắm cằm, chăm chú tự hỏi vấn đề này, lập tức vui vẻ, “Em biết này, vì anh yêu thương!”

“…” Hắn ý thức được ta đã không còn khóc nữa, bèn giơ tay lên gỡ tay ta ra, “Xuống đi!”

Ta không thể trụ được, bắt đầu trượt xuống, đành phải thò chân đứng vững. Sau đó hắn xoay người đối mặt với ta, “Có thể biến.”

Ta nhìn hắn cười cười, bắt đầu nhướng mày, ánh mắt lim dim mơ màng, vẻ mặt choáng váng, nghiêng người ngã vào người hắn, “Ui da ~ e xỉu rồi!”

Hắn kiên định giơ tay bắt lấy trán ta, vừa đẩy ta ra khỏi cự ly gần, không

có ta tiếp tục ăn đậu hũ của hắn vừa nghiêm mặt nhíu mày, khóe miệng co

rút, “Vừa rồi kỳ thật cô không khóc đúng không!”

“Không muốn nhắc

đến nữa,” Ta mở mắt ra, nghiêm túc chăm chú, “Em đã xỉu rồi mà.” Ta cũng không tin một người mỗi ngày đều đến hồ nước cho cá vàng ăn lại có thể

nhẫn tâm ‘thấy chết không cứu’.

“Cô…” Hắn hít vào một hơi, đoán

chừng thạt sự bị ta nhiều lần làm cho không biết nói gì, “Đừng ép tôi…”

Hắn tăng thêm vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Ép tôi