XtGem Forum catalog
Mối Tình Đầu

Mối Tình Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321352

Bình chọn: 8.5.00/10/135 lượt.

chưa bao giờ thấy em đưa bạn thân nào về nhà.

Đường đi đến trường chỉ mất 20′, nhưng mà, dọc theo đường đi, chúng tôi đều im lặng. Trong bảy năm nay, tôi phát hiện, chỉ cần chúng tôi ở một chỗ, Quýt Nhỏ sẽ rất sôi động.

“Trường học mới có tốt không?”. Tôi chủ động mở miệng, đánh tan im lặng.

“Tốt lắm”.

“Bài tập không hiểu chỗ nào có thể hỏi anh, dù đã tốt nghiệp lâu rồi, nhưng kiến thức cơ bản của anh vẫn còn”. Tôi tiếp tục nói.

Chỉ cần em hỏi, tôi sẽ bỏ qua đống công văn chất chồng như núi kia, lập tức tình nguyện ôn lại mớ sách giáo khoa!

“Được”. Em gật đầu, nhưng mà, nghe thế nào cũng chỉ thấy giống như cho có lệ.

Tôi là một người không khéo ăn nói, cho nên, qua vài câu, chúng tôi lại rơi vào im lặng.

“Anh…nghe nói hôm trước anh đi hẹn hò?”. Quýt Nhỏ gượng cười, rốt cuộc chủ động hỏi lại tôi.

“Ừ, ba bảo anh đi”. Tôi gật đầu thừa nhận.

“Anh…đối phương thế nào?”. Quýt Nhỏ cẩn thận hỏi.

“Gia đình tốt, tính cách tốt, dáng vẻ cũng đẹp”. Tôi thành thật trả lời.

“Đẹp hơn chị Triệu Như không?”. Em không nhịn được, hỏi.

Triệu Như? Ai cơ? Tôi sửng sốt vài giây, nhớ lại, là bạn học trung học của mình.

“Không khác nhau lắm”. Không phải ngoại hình con gái giống nhau hết sao?

“Anh, anh sẽ quen chị ấy, kết hôn với chị ấy hả?”. Em lại tiếp tục hỏi.

Sẽ không.

Đêm hẹn hò đó, tôi đã từ chối đối phương.

Nhưng mà, tôi cười yếu ớt, nói: “Nhóc con, đừng tò mò chuyện người lớn như vậy nghe!”.

Nghe tôi nói, mắt Quýt Nhỏ ủ rũ đi, em quay đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi đi, nhẹ giọng nói: “Hóa ra…hơn kém bảy tuổi, anh là người lớn, còn em vẫn là nhóc con…”

Giọng nói em rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy, vì thế, cười cười: “Đương nhiên, nhớ hồi trước, anh còn thay đồ cho em, giặt chăn đái dầm của em kìa!”

Vẻ mặt Quýt Nhỏ không cười nổi.

Trong chốc lát, không khí dường như lại ngưng lại.

Vừa rồi vất vả lắm em mới nói vài câu với tôi, sao tôi lại phá vỡ nó đi? Tôi âm thầm ảo não, hận không thẻ tự đấm mình mấy cái, lại không hiểu rốt cuộc mình nói sai câu nào, khiến em gái không vui.

“Anh, đừng nói với ba là em có người yêu nha! Em có bạn trai đấy”. Đột nhiên, Quýt Nhỏ le lưỡi, lặng lẽ làm dịu không khí với tôi.

Lời này của em làm tôi rất ngạc nhiên. Quýt Nhỏ yêu sớm? Sao lại có thể như vậy? Ba quản lí nghiêm khắc vậy mà!

Nhưng mà, vì chuyện gì, trừ lần đó ra, lòng tôi lại chua như lên men vậy?

“Có thể kể cho anh nghe người đó như nào không?”. Tôi nhẹ nhàng hỏi, mười ngón tay cầm tay lái không hiểu sao lại trắng bệch.

“Anh ấy là đàn anh lớn hơn em một lớp, rất tuấn tú, giỏi thể thao, một nửa nữ sinh trong trường em đều thích anh ấy!”. Quýt Nhỏ kể về người trong lòng, ánh mắt tỏa sáng.

Tôi cứng người.

“Thích người nổi tiếng như vậy có tốt không? Bình thường những nam sinh này rất đào hoa”. Đối thủ cạnh tranh nhiều lắm, hơn nữa, lựa chọn của đối phương rất nhiều, tôi không biết Quýt Nhỏ có chịu được kiểu tình cảm như vậy không.

“Anh, không phải có nhiều cô gái thích anh sao? Cũng đâu thấy anh đào hoa đâu!”. Quýt Nhỏ phản bác tôi.

Tôi nhất thời nghẹn giọng.

“Ba sẽ không đồng ý đâu”. Tôi định lấy ba ra áp chế em. “Ba ba từng nói, đối tượng em tìm phải để ba duyệt”.

“Anh, anh già như vậy mà cũng không hiểu cái gì gọi là mối tình đầu”. Quýt Nhỏ cười ha ha, “Tính của ba, không gả cho nhà giàu, càng không gả cho người nghèo, tính cách này khắc khổ quá, ăn nói ngọt xớt thì đuổi ngay, cao cũng không được, lùn cũng không được, còn có tiêu chuẩn mập ốm nữa!”

Nhắc đến ba yêu dấu, Quýt Nhỏ cười híp mắt: “Dựa theo tiêu chuẩn của ba, chắc cả đời này em là gái già mất!”. Lời nói oán trách, nhưng trên mặt Quýt Nhỏ không hờn không giận, em chính là cô gái như vậy, mãi mãi lạc quan, hướng về phía trước.

Thấy tôi còn định nói tiếp, em lập tức ngắt lời: “Anh yên tâm đi, ba thấy ai xứng với em, em lấy người đó là được! Nhưng mà, mấy chuyện yêu đương nhăng nhít trước khi kết hôn vẫn có thể chứ?”. Em cười hì hì.

Tôi không có biện pháp phản đối, toàn thân cứng lại.

“Nếu ba mà phản đối, em có chia tay không?”. Tôi hỏi.

Tôi đặc biệt để ý, ‘người đó’ và ‘yêu đương nhăng nhít’ trong miệng em.

“Ha ha ha, trừ khi người đó có thể khiên em say mê choáng váng, bắt đầu đấu tranh với gia đình!”. Quýt Nhỏ nói một cách nghịch ngợm.

“Ba sẽ đuổi em ra khỏi nhà”. Tôi căng thẳng.

“Chẳng lẽ Quýt Nhỏ sợ ra ngoài không có nổi một chén cơm?”. Em nhướng mày dương dương tự đắc, trong mắt tràn ngập sự phản nghịch.

Ai dạy em vậy? Tôi đột nhiên nổi trận lôi đình.

“Em nghe anh nói, bây giờ chuyện làm ăn của ba rất lớn, ba vất vả như vậy, vì ai chứ?”. Tôi không dám nghiêm khắc, chỉ có thể dùng nói nói thấm thía giảng đạo lí với em: “Quýt Nhỏ, em là sinh mạng của ba!”.

“Anh cũng là bảo bối của ba!”. Em đùa ha ha cho có lệ.

Tôi nóng nãy, phân vân không biết có nên nói ra bí mật không, “Quýt Nhỏ, thật ra…”

“A, em không thích nghe”. Đột nhiên em bịt tai lại, “Anh là anh của em, anh mãi mãi ở nhà chúng ta!”.

Thái độ của em rất kỳ quái! Chẳng lẽ, Quýt Nhỏ đã biết tôi không phải anh ruột em rồi sao? Khi nào chứ?

Đột nhiên tôi nghĩ, lúc Q