
chỉ trích tôi: “Phòng ngày phòng đêm, khó phòng cướp nhà!”
“Mày nghe đây, tao có thể cho mày tất cả, sự nghiệp của tao, giàu có cả đời tao, nhưng mà, tuyệt đối không bao gồm Quýt Nhỏ!”
Tôi khép mắt lại, trong lời nói của ba, đã rõ ràng trước mắt. Ba năm trước, tôi bị ba tức giận đuổi ra khỏi nhà, bây giờ chính thức hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng, cũng không có gì kì lạ.
Mà tình cảm của Quýt Nhỏ với tôi, có lẽ chỉ là một mầm non vừa gieo xuống đất mà thôi, tôi còn muốn nắm bắt như vậy, ở trong mắt ba trở thành đê tiện và bẩn thỉu cỡ nào.
Quýt Nhỏ ôm chặt tôi, có gì đó ươn ướt thấm vào cổ tôi: “Hứa Phi Phàm, thật sự anh không có gì nói với em sao?”
Thấy tôi im lặng như cũ, Quýt Nhỏ khóc trên lưng tôi.
“Chẳng lẽ…em đã đến muộn rồi sao?”
Tôi không hiểu ý em lắm, chỉ nghe tiếng khóc run rẩy trên lưng, nước mắt ào ạt không ngừng: “Chỉ là, em rất nhớ anh, rất nhớ anh…”
Sau khi Quýt Nhỏ đến Hong Kong, tôi cảm thấy cả người sống lại. Tôi vẫn còn là một người bận rộn tăng ca như cũ, nhưng mà, tôi bắt đầu ăn cơm đúng giờ, trước mỗi bữa cơm trong đầu tôi không nghĩ mình ăn gì, mà là hôm nay Quýt Nhỏ thích ăn gì. Công việc của tôi bận rộn không thở nổi, nhưng mà, cuộc sống của Quýt Nhỏ, tôi phải chăm chút kĩ cho em! Đồ ăn vặt và kem em thích ăn ở nhà, thiếu thứ gì, tôi lập tức đi siêu thị mua. Tôi học cách lên mạng mua thứ này thứ kia, mua áo ngủ búp bê cho em, mua dép lê, mua drap trải giường hoạt hình, mua đủ loại máy chơi game! Mỗi lần thấy em bóc giấy gói, lộ ra vẻ vui sướng, tôi liền vui vẻ không tưởng tượng nổi.
Thậm chí có vài buổi tối khi em ngủ, tôi lén vào phòng em, nhìn dáng vẻ em ngủ đến ngẩn người. Dáng vẻ lúc ngủ của Quýt Nhỏ vẫn đáng yêu như trước, hai má hồng hồng. Tôi có thể sờ má em, vuốt ve bờ môi non mềm của em, tất cả những điều tốt đẹp này làm cho tôi có cảm giác không chân thật.
Tôi không biết khi thích một người, ngoại trừ quan tâm người đó, còn biểu đạt những gì? Nói ‘Anh yêu em’ sao, trước đây ba không công nhận tôi, tôi không có tư cách theo đuổi em.
Hạnh phúc của em có thể do người khác mang lại, nhưng mà, hạnh phúc của tôi chỉ có em mới có thể đem đến.
Tôi hưng phấn đến như thế, nhưng chuyện tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra. Sau khi Quýt Nhỏ đến Hong Kong, thường xuyên lộ ra vẻ mặt nhợt nhạt, sau đó, em nhanh chóng gầy yếu.
“Em ở đây một tháng vẫn không hợp khí hậu?”. Mỗi lần em ăn vài miếng rồi buông đũa, tôi lo lắng hỏi.
Em cười lắc đầu: “Anh đừng lo! Chỉ là thời tiết quá nóng, không muốn ăn gì thôi”. Ngoại trừ đêm đó, Quýt Nhỏ không gọi thẳng tên tôi nữa.
Em cười thoải mái như vậy, dường như tất cả mọi thứ không ăn khớp, đều là ảo giác của tôi. Nhưng mỗi lần tôi quay đi, tôi luôn có thể thấy em ngẩn người, xuất thần, đặc biệt khi tôi ở gần Tiểu Phỉ.
Tôi không xác định được, có phải em đang ghen không? Quýt Nhỏ hiện tại, đã sớm biết sách che giấu tình cảm. Tôi bắt đầu thăm dò em lần nữa, nhưng mỗi lần vậy em vẫn dùng ngữ khí ngọt ngào gọi tôi là anh hai, khiến tôi buồn phiền, đau đớn nhưng ngọt ngào.
Mối tình đầu kiểu này kéo dài về sau, cảm giác quen thuộc tra tấn tôi, luôn vì em mà đau đớn, ấm áp, ấm áp, đau đớn xen nhau dày vò.
Cuối cùng tạp chí B cũng phát hành số mới, hơn nữa lượng tiêu thụ rất cao, bởi vậy có thể báo cáo thành tích tốt cho ba, rốt cuộc tôi cũng buông sự tức giận.
Trước khi tan sở, Tiểu Phỉ hẹn tôi đi xem phim, tôi từ chối. Sau đó, tôi đứng ở ban công nói chuyện rất lâu với cô. Tôi nói với cô, bởi vì tôi và cô có cùng hoàn cảnh tương tự, tôi có thể lý giải được cảm giác không có người dựa vào, cho nên trong điều kiện cho phép, tôi cho cô vài cơ hội thăng tiến. Nhưng mà chuyện đó không liên quan đến tình yêu.
Tôi không nghĩ Tiểu Phỉ sẽ thổ lộ với tôi, không nghĩ cô ấy sẽ nói cô ấy yêu thầm tôi đã lâu. Tôi thận trọng nói với cô, tôi đã thích một người, dù không đợi được người ấy, cũng sẽ không thích người khác.
Tiểu Phỉ không chấp nhận. Cô cảm thấy tôi có cảm giác khác với cô, bởi vì…lúc trước, cô không chỉ phát hiện một lần, tôi nhìn chằm chằm cô ngẩn người.
Lúc ấy, trong nháy mắt tôi đỏ mặt. Tôi vội vàng để lại một lời giải thích, đẩy cửa bước ra.
Lúc này tôi phát hiên…
Quýt Nhỏ cách một khoảng, ngơ ngát nhìn chúng tôi, nhìn thấy tôi đỏ mặt.
Trên mặt em lại xuất hiện biểu cảm như vậy, ẩn chứa đau thương thản nhiên, còn có ánh mắt cô đơn.
…
Tôi không biết Quýt Nhỏ có hiểu lầm gì không, nhưng mà sau đó em không nhắc lại, tôi chủ động đề cập chuyện này có vẻ rất kì quái.
Buổi tối, tôi ở nhà chiên sườn bò Quýt Nhỏ thích ăn nhất. Loại sườn bò cao cấp này rất khó tìm trong siêu thị, mấy ngày trước khi đi công tác, nhìn thấy trợ lý đang đi mua sắm, tôi vội vàng nhờ giúp, khiến cấp dưới hoảng sợ.
Nhưng mà, mất mặt cũng không sao, hương vị chiên giòn thơm ngon bốc lên mới là đúng đắn! Tôi hài lòng nhìn món ăn, dọn xong dao nĩa, đi vào trong phòng gọi Quýt Nhỏ đang xem phim tình cảm.
Tôi gõ gõ cửa, bên trong không đáp lại, tôi trực tiếp đẩy cửa vào, quả nhiên, Quýt Nhỏ đang đeo tai nghe, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình.
Tôi bước lại, muốn xem xem phi