
ô gái kia, thậm chí còn sai cô đi chuẩn bị trà hoa cúc... Thật sự là không thể tưởng tượng được. Cô gái kia quả thật rất xinh đẹp, nhưng là theo kiểu thanh lịch trang nhã, vốn cho là ông chủ lớn thích xinh đẹp gợi cảm, không nghĩ tới khẩu vị thật khác lạ, hoàn toàn không thể nhìn ra ông ấy có chút dính líu nào với loại ngây thơ thuần khiết này.
Không quá lâu sau, thư ký thật cẩn thận bưng cà phê và trà đến. Tò mò vụng trộm chăm chú nhìn Bạch Tiểu Hoa, lại gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Tống Tử Tề, bị dọa đến nỗi suýt làm rớt khay.
"Dạ, rất xin lỗi, tôi sẽ ra ngoài ngay lập tức." Hít vào một ngụm khí lạnh, má ơi, ông chủ lớn quá khủng bố, tuy rằng ông ấy rất đẹp trai cũng rất đàn ông.
Nhìn thư ký chạy mất dép, Bạch Tiểu Hoa nhịn không được nhẹ cười, xem ra Tống Tử Tề này, thật sự không biết đối xử với phụ nữ như thế nào, trong lòng đối chuyện hắn vừa làm với mình, ít nhiều cũng có thể tha thứ phần nào.
Nếm thử trà, cảm thấy mùi thơm ngát, toàn thân thư giãn không ít.
"Tống tiên sinh, tôi không muốn nhiều lời, anh đại diện cho Trương Thế Nhân, có gì cứ việc nói."
Tống Tử Tề nhìn cô, ánh mắt kia vừa mới lơ đãng xẹt qua ý cười, tuy nhiên chỉ là ngắn ngủn trong giây lát, lại có thể làm hắn trầm mê trong đó, không thể thoát ra, nữ nhân này, so với trong hình thì hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Gọi anh là Tử Tề." Hắn mở miệng sửa lời cô.
Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn giống như đang nhìn kẻ ngốc, nhíu mi, bĩu môi, "Chúng ta không quen, như vậy không tốt, tôi gọi anh Tống tiên sinh là tốt nhất."
Tống Tử Tề nhíu mày, đối với khiêu khích của cô không có cảm thấy không hờn giận, ngược lại cười nhẹ, tựa hồ cực kỳ bộ dáng xù lông của cô, sinh lực tràn trề.
"Nói về chuyện cổ phần công ty, tôi nghĩ Tống tiên sinh đã làm rõ ràng mọi chuyện trước sau, cho nên tôi cũng không nhiều lời, toàn bộ cổ phần thuộc sở hữu của tôi đều phải trả lại cho tôi, một phân cũng không được thiếu." Bởi vì bị những người này phá hư, cổ phần hiện tại của cô ngược lại lại là sự lựa chọn tốt, tập đoàn Trương thị đứng vững nhiều năm như vậy, ít nhất có thể nuôi dưỡng rất nhiều cô nhi viện và phúc lợi viện.
Tống Tử Tề không nghĩ cô lại trực tiếp như vậy, ngây người trong phút chốc, chợt cười ha hả.
Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, dằn lại, chờ hắn cười xong.
Tống Tử Tề rốt cục ngừng cười, bỗng nhiên cúi người, tựa vào cô, rất gần, thật tâm nhìn cô, "Chỉ cần em muốn, đừng nói cổ phần, Trương thị này anh cũng cho em toàn bộ."
Bạch Tiểu Hoa quả quyết cự tuyệt, đạm mạc nói, "Không cần, quân tử không lấy tiền tài bất chính, tôi chỉ muốn cầm lại thù lao của tôi." Mặc kệ là quan lớn hay là quý nhân, mặc kệ là phú thương hay là người nổi tiếng, chỉ cần có thể cướp, cô liền nhất định phải cướp, tuyệt đối không buông tha một ai, bởi vì thà họ đem tiền đi phung phí, chẳng bằng cho người già neo đơn và trẻ em cơ nhỡ.
Tống Tử Tề hóa đá.
Trong tư liệu viết rõ ràng, người phụ nữ này rất mê tiền, rất nhiều người bị cô lừa tiền. Hiện tại, điều kiện mê người như vậy, cô lại cự tuyệt?
Trương Thế Nhân chết tiệt, dám đưa tình báo giả, ông đây muốn làm thịt ngươi!
"Được, anh đồng ý, phần thuộc về em anh sẽ trả lại không thiếu một phân" Tống Tử Tề thản nhiên nói.
Bạch Tiểu Hoa sau khi nghe xong, rốt cục lộ ra tươi cười, tiện tay lấy trong túi giấy bút hợp đồng, "Nói miệng không có hiệu, Tống tiên sinh ký tên đi." Ký hiệp ước, để tôi xem các người có dám quỵt nợ hay không!
Tống Tử Tề nhìn cô, ý cười càng sâu.
Đặt bút, ba chữ Tống Tử Tề rồng bay phượng múa nháy mắt hoàn thành.
Tóc đen rũ xuống che đi một phần trán, theo góc độ của Bạch Tiểu Hoa nhìn qua, ít đi một tia sắc bén, nhiều hơn một phần ôn hòa.
Vừa ý nhìn hiệp ước, sau đó vui tươi hớn hở nhét vào trong túi, có cái này, về sau không cần lo lắng đến vấn đề chiếu cố cô nhi viện và phúc lợi viện đó sau khi cô rời đi nữa rồi.
"Cảm ơn Tống tiên sinh đã hợp tác, thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về, gặp lại sau." đúng vậy, gặp lại sau – cũng có nghĩa là không bao giờ.
Tống Tử Tề lại ngăn cô lại, cúi đầu nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, nhàn nhạt cười, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia lưu quang, "Giúp em làm chuyện lớn như vậy, không cám ơn anh sao?"
Bạch Tiểu Hoa cứng đờ người, ngoài cười nhưng trong không cười, "Cảm ơn!"
Tống tử Tề lại bá đạo nói, "Anh cần em trả ơn."
"..." Bạch Tiểu Hoa trừng mắt với hắn, nam nhân này cố ý bới lông tìm vết sao?
Tống Tử Tề lại nở nụ cười, tà mị, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Một nụ hôn, thế nào?"
Bàn tay to lớn giữ chặt đầu của cô, một tay kia đem cổ tay mảnh khảnh của cô ra sau lưng, thân hình cao lớn dính sát vào thân thể non mềm nhỏ nhắn của cô, để cô không thể trốn.
Nhưng vẫn chưa kịp nếm thử mùi vị, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trong phút chốc, Tống Tử Tề một tay ôm lấy Bạch Tiểu Hoa trong lòng, cực nhanh lui về phía sau, lấy tay ngăn trở cho cô, dùng thân thể đem cô bao lại, bảo hộ cô không để một phần nào thương tổn.
Cửa gỗ dày chắc chắn, bị người đá văng ra, những vảnh gãy bay tứ tung.
Tiêu Lạc hàn như sứ giả địa ngục tới, toàn thân tản ra khí tức rét lạn