Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324445

Bình chọn: 8.5.00/10/444 lượt.

Tề, tựa như làm nũng, rầu rĩ nói, "Tử Tề, em đói bụng!"

Tống Tử Tề dịu dàng đem cô ôm vào trong ngực, sủng nịch xoa đầu cô, "Ừ, em muốn ăn gì, anh mang em đi ăn!"

Bạch Tiểu Hoa nghĩ nghĩ, nói, "Lão nhân gia muốn ăn lẩu!"

Ánh mắt Tống Tử Tề như sắp chảy mật, giống như cô là đồ vật cực kỳ mong manh quý giá, thanh âm mềm nhẹ nói, "Ừ ừ, Tiểu Hoa muốn ăn gì thì mình đi ăn cái đó."

Móng tay Tiêu Lạc Hàn đâm vào da thịt, bất giác đau đớn.

Trên khuôn mặt đang cười của người đàn ông đó quá mức tươi đẹp, hạnh phúc, còn trong mắt hắn lại tràn ngập đau đớn.

Trong đầu hiện lên hình ảnh năm năm trước...

Năm đó, cô cũng tựa vào trong lòng mình như vậy, ngước khuôn mặt trắng nõn đỏ ứng kia, thanh âm mềm mại, ngữ điệu dịu dàng, "Lạc Hàn, Tiểu Hoa muốn ăn lẩu!"

Rõ ràng là ngày mùa hè chói chang, cô lại cứ muốn ăn lẩu.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu cô, "Nhưng trời rất nóng..."

Sau đó cô liền vểnh môi, bất mãn nhìn hắn, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, vẻ đáng yêu kia của cô làm hắn sinh ra cảm giác yêu thương, yêu từ tận đáy lòng, quên mất mục đích tiếp cận cô, chỉ muốn yêu cô thật nhiều, đem toàn bộ trái tim tặng cho cô.

"Ừ ừ, Tiểu Hoa muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ ăn cái đó!"

"Hì hì, em biết Lạc Hàn tốt với em nhất, Tiểu Hoa thích anh nhất!"

Tiểu Hoa thích anh nhất - -

Tiểu Hoa thích anh nhất - -

Tiểu Hoa thích anh nhất - -

Âm thanh của cô cứ vang vọng bên tai hắn như một loại bùa chú.

Muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị kẹt lại, một chữ cũng không phun ra được.

Tống Tử Tề nắm tay cô, đi ra ngoài.

Hắn vươn tay, muốn phải bắt lấy khát vọng ấm áp, cuối cùng... Vẫn lại là vô lực buông tha.

Vị trí bên người cô, không còn là của hắn nữa rồi.

Tiêu Lạc cả người như bị hút hết sinh khí, suy sút té trên ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn ảnh chụp khắp phòng.

Mỗi một tấm một tấm,, toàn bộ đều là cô.

Lỏng càng ngày càng tức, càng ngày càng đau càng ngày càng khó có thể hô hấp.

Tống Uyển lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lạc Hàn như vậy, không thể tin lắc đầu, hai chân như nhũn ra, lẩm bẩm nói, "Không thể như vậy... Không thể như vậy..." Mưu kế của mình chẳng những không thành công, thậm chí thức tỉnh nội tâm điên cuồng khát vọng của Tiêu Lạc Hàn.

Hắn đã yêu Bạch Tiểu Hoa tới tậm xương cốt, trái tim của hắn, không có chỗ để cho cô hy vọng có thể chen vào -



Vốn cho là cô chỉ coi anh như lá cắn, cũng không phải thật sự đến ăn cơm, nhưng khiến anh vô cùng ngạc nhiên chính là, bọn anh ngồi cùng một chổ, ăn xong món lẩu cô thích.

Đây là nơi cô chọn, cũng không phải là nơi xa hoa nào, Tống Tử Tể chưa từng đến nơi này, thật là đơn sơ.

Anh vốn cho rằng, con gái đều thích nhà hàng Tây xa hoa tao nhã. Lần đầu nhìn thấy, lại có cô gái đến cái nơi không sạch sẽ hẻo lánh này ăn lẩu, hơn nữa còn ăn rất nồng nhiệt.

"A!" Bạch Tiểu Hoa nhịn không được buông đũa trong tay xuống, nói với Tống Tử Tề, "Đại thiếu gia ngàn vàng đúng không? Chưa từng tới nơi này đúng không? Cảm thấy ghê tởm nuốt không nổi đúng không?"

Tống Tử Tề nhíu mày, lại không thực sự tức giận, mà là chậm rãi bắt đầu dùng đũa, hai mắt không chóp nhìn chằm chằm vào những thứ trong nồi, tất cả đều là nhưng thứ anh chưa thấy qua, thật sự có thể ăn sao?

Bạch Tiểu Hoa gắp một miếng thịt ba chỉ để vào trong chén của anh, "Không chết người đâu."

Vẻ mặt Tống Tử Tề kinh ngạc nhìn cô.

Bạch Tiểu Hoa hèn mọn trợn mắt nhìn anh: "Biểu tình trên mặt anh đã bán đứng anh rồi." Ăn một miệng đồ ăn, cay đến nước mắt phải chảy ra, kêu gào nói: "Cho nên tôi mới chán ghét loại công tử chưa sinh ra đã ngậm vàng , không biết sự khổ cực của người đời, không tôn trọng bác nông dân."

Tống Tử Tề nhíu mày, lần thứ hai buông đũa trong tay: "Sinh ra trong một đại gia tộc không phải là ý muốn của tôi, trở thành người thượng lưu là do bản thân tôi làm ra, tôi không có tôn trọng bất cứ người nào. Có thể giả danh thượng lưu, người không có năng lực chỉ có thể bị giẫm dưới chân, đây chính là quy luật sống còn."

"Tôi hiểu..." Bạch Tiểu Hoa bị anh làm cho không muốn ăn, đập bàn một cái: "Anh cái người đàn ông này cuối cùng trong lòng cũng có nhiều âm mưu nha? Tôi dám cá, cuộc sống của anh nhất định không thú vị." Cho nên mới lừa dối cô tìm niềm vui.

Tống Tử Tề suy nghĩ lời cô nói, giống như xử lý công việc: "Cuộc sống của tôi trừ bỏ công việc chính là kiếm tiền."

Bạch Tiểu Hoa ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Đúng đó! Thật sự là quang vinh!"

Cúi đầu, tiếp tục ăn lẩu.

Không khí đột nhiên lạnh xuống.

Tống Tử Tề nhìn miếng thịt trong chén mình, cuối cùng cũng có được dũng khí, dùng đũa bắt đầu gắp nó len, thật cẩn thận từ từ đưa vào miệng mình, cẩn thận nhai nuốt xuống.

"Như thế nào, mùi vị cũng không tệ đúng không?"

Tống Tử Tề nuốt vào, gật đầu, thành thực nói: "Tuy không phải là đồ ăn ngon, nhưng cũng không quá khó ăn, tôi chỉ cảm thấy ăn được... Bên trong có một mùi vị đặc biệt, mà tôi chưa từng ăn qua."

Bạch Tiểu Hoa cười nhẹ: "Thân thể con người cần ngũ cốc hoa màu, ngẫu nhiên ăn một chút món bình dân nào đó, anh lại có thể thu hoạch không tưởng. Được, không dài dòng, muốn ăn


80s toys - Atari. I still have