XtGem Forum catalog
Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323601

Bình chọn: 8.5.00/10/360 lượt.

h trở về nước của anh là để xử lí một số việc, không ngờ phụ vương lại cấm túc anh ba tháng, ba tháng sau khi anh quay lại tìm em nhưng không thấy, lúc đó em có biết anh như sắp phát điên, cho nên… em đừng nhìn anh giống như người xa lạ có được không? Anh thà để em mắng anh đánh anh khinh bỉ anh chứ đừng đối xử với anh như vậy. Tiểu Hoa em biết rõ tình cảm của anh dành cho em… Tiểu Hoa hãy đi cùng anh, anh sẽ bảo vệ em và con, để cho hai người cả đời được bình an hạnh phúc, anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em, Tiểu Hoa…”

Bạch Tiểu Hoa thẫn thờ khi nghe Hạ Lưu Ly nói xong, mặt cô không chút thay đổi nói, “Tiểu bảo không phải là con của anh.” Thấy sắc mặt anh trong nháy mắt biến thành màu đen cô hài lòng nói tiếp, “Tôi cũng sẽ không đi theo anh.”

“Tại sao?” Gương mặt tuấn tú của Hạ Lưu Ly đen lại, môi mím chặt mơ hồ áp chế lửa giận mãnh liệt.

Bạch Tiểu Hoa đẩy anh ra, từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi giống như là con dao đâm từng nhát vào tim Hạ Lưu Ly.

“Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu không phải do anh bắt đầu tất cả, vả lại anh cho là quốc vương và mẫu hậu của anh có thể tiếp nhận một đứa con gái nghèo nàn lại đắc tội với danh gia vọng tộc như tôi làm con dâu của họ sao? Từ lúc anh ra đi 5 năm trước, chúng ta đã định là bước trên hai con đường khác biệt, nên đường tôi đi anh không đi được và con đường của anh tôi càng không thể bước lên nổi.”

“Anh mặc kệ, Hạ Lưu Ly anh bất kể người khác thấy thế nào, cũng không cần phụ vương và mẫu hậu có đồng ý hay không, cùng lắm thì anh không cần thân phận hoàng tử này nữa, em không cùng anh về nước cũng không sao chúng ta một nhà ba người có thể đi đến bất cứ đâu, có được không, được không?” Hạ Lưu Ly chạy như điên về phía Bạch Tiểu Hoa, ôm lấy cô từ phía sau, gương mặt chôn ở sau gáy cô, giống như một đứa trẻ bất lực không tìm được phương hướng thì tháo nói, “Chúng ta hãy rời đi, em chỉ cần anh là đủ rồi, nhìn thấy anh là tốt rồi…”

Bạch Tiểu Hoa nhàn nhạt thở dài một tiếng, tách từng ngón tay của anh ra, đẩy ra từng cái từng cái một.

“Hạ Lưu Ly, anh có thể hiểu chuyện một chút được không? Cũng bởi vì anh như vậy nên tôi mới càng chán ghét, cho nên… đừng dây dưa nữa, giữa chúng ta sẽ không có khả năng quay lại, anh nghe rõ không? Không có khả năng! Nhân lúc tôi chưa thay đổi chủ ý chúng ta vẫn còn là bạn, anh nên quay về đất nước của anh đi, đừng ở đây náo loạn nữa, nếu không, đến cả tình bạn này của chúng ta cũng không còn.”

Hạ Lưu Ly để mặc cho cô đẩy tay anh ra, con ngươi như bảo thạch của anh như mất đi ánh sáng, cơ thể cao ngất tuấn lãng giống như bị rút đi tất cả sức lực, suy sụp chán chường.

Như thế này là tốt rồi, như thế này là tốt lắm rồi…

Dường như trở lại 5 năm trước, bụng của cô càng ngày càng lớn, ngoan ngoãn sống trong một căn nhà nhỏ hẹp, từng ngày từng từng ngày một chờ đợi người đàn ông ngang ngạnh nhưng lại rất trẻ con đó. Nhưng cô không đợi được anh, mà người xuất hiện trước mặt cô lại là một người phụ nữ trung niên cao quý ung dung, phong thái hoa lệ bất phàm, người phụ nữ xinh đẹp đó nhìn cô với ánh mắt vừa thương hại vừa chán ghét, sau đó ném xuống mặt cô một tấm chi phiếu.

“Hoàng thất chúng tôi có huyết thông cao quý, không phải loại phụ nữ thấp hèn như cô có thể vấy bẩn, hãy đi đi, mang theo đứa nghiệt chủng trong bụng cô rời đi đi, đây là số mệnh.”

“Lưu Ly phải lập tức kết hôn, người đang chờ nó trở về nước là vì vị hôn thê của nó. Thế nên cô hãy cầm tiền rồi biến mất đi.”

“Chuyện của cha cô liên quan rất lớn tới nhiều người, đất nước chúng tôi không muốn sa vào vũng nước đục này, nếu như cô yêu Lưu Ly thì nên nghĩ tới hạnh phúc cho nó chứ không phải làm liên lụy tới nó.”

Cô đem tấm chi phiếu xé nát ngay trước mặt người phụ nữ kia, nở một nụ cười xót xa, kéo thân thể nặng nề mệt mỏi rời xa khỏi anh và căn nhà nhỏ ước định của họ, cô đi như người không hồn, đi về phía trước mà không có mục đích…

Cô không cần tình yêu, cô rất kiên cường, cô có Tiểu Bảo, có con đường mình phải đi, cô muốn tự tay đâm chết kẻ thù đã giết cha mình. Mà Hạ Lưu Ly, anh là hoàng tử một nước, tương lai sẽ là một vị vua, ngồi bên cạnh anh sẽ là một hoàng hậu xinh đẹp, và người đó không phải là cô.

Hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đã không đi cùng đường.

“Mẹ, mẹ không vui ạ?” Tiểu Bảo đã tan học từ lâu, ngồi nép trong bụi cỏ, đã nghe hết được toàn bộ được lời nói của Bạch Tiểu Hoa và Hạ Lưu Ly.

Bạch Tiểu Hoa nheo mắt bế lấy thân thể nhỏ nhắn kia ra, không để ý lời cầu xin tha thứ, nhéo lấy lỗ tai của con, “Dám nghe lén đúng không, nghe lén đại nhân của con nói chuyện này, xem mẹ có đánh chết con không.”

“Đau đau đau… mẹ, Tiểu Bảo không dám nữa, không dám nữa, sao mẹ nặng tay thế?” Tiểu Bảo bất mãn chu đôi môi hồng nhỏ nhắn lên, ai oán nhìn mẹ mình, “Mẹ là mẹ ghẻ à?”

Bạch Tiểu Hoa vỗ vào mông con một cái, hung tợn nói, “Đúng vậy, ta chính là mẹ kế trong truyền thuyết, nếu tiểu tử con không nghe lời, mẹ kế đây cho con một cái tát bay vào vách tường, tin không?”

Tiểu Bảo nuốt nước miếng xong hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lấy lòng, kéo tay Bạch