Insane
Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323581

Bình chọn: 10.00/10/358 lượt.

a, cả người vô lực, trong lòng cũng hiểu rõ, đúng là mình hiểu lầm .

"Ngại quá, tình huống như vậy rất khó để người ta không hiểu lầm." Bạch Tiểu Hoa xấu hổ gãi gãi đầu, ngẩng đầu ,nói, "Cứ để chị ấy ở đây như vậy sao? Hay là đem đến phòng y tế đi”

Sở Vân Hiên lắc đầu, nhìn về phía nữ nhân kia ,trong mắt vô tình mà thờ ơ, "Vừa mới cho cô ta uống thuốc , thuốc của dân tộc thiểu số chúng tôi là thần dược, cô ta sẽ không có việc gì, chúng ta nên trở về phòng học đi."

"Vậy hả?" Bạch Tiểu Hoa cười tủm tỉm vỗ Sở Vân Hiên một chút, "Bạn cũng thật lợi hại, hì hì!"

Động tác của nàng vô cùng tự nhiên, giống như bạn bè cùng ở chung nhiều năm chào hỏi bình thường.

Sở Vân Hiên nheo lại phượng mâu, khóe miệng gợi lên, "Tôi gọi là Sở Vân hiên, mươi chín tuổi, về sau. . . . . . chiếu cố nhiều hơn nhé"

Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn đưa tay qua, thon dài mà trắng nõn, đầu ngón tay phiếm sang bóng rực rỡ, nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nói, "Tôi, mình gọi là Bạch Tiểu Hoa, mươi chín tuổi, về sau cũng nhờ bạn chiếu cố nhiều hơn!"

Mươi chín năm qua, mình lần đầu tiên giới thiệu mình như vậy. Trong lòng có chút ấm áp, nhiệt lưu lan tràn đến tứ chi, hóa ra đây là cảm giác có bạn bè, Bạch Tiểu Hoa nghĩ, chuyển đến trường này. . . . . . cũng không phải không tốt

. . . . . .

Gió nhẹ lướt qua, ánh tà dương trải xuống, đỏ hồng tuyệt mỹ.

Một chiếc lá rụng, theo gió bay bay, cuối cùng rơi xuống trên trán cô gái đang ngủ say.

Vẫn là bàn tay to thon dài, nhẹ nhàng gỡ phiến lá kia ra, động tác thật cẩn thận, giống như che chở âu yếm trân bảo.

Bạch Tiểu Hoa bỗng dưng mở đôi mắt hạnh câu nhân ra, con ngươi có sương mù hơi hơi nheo lại, ôm bàn tay to đang vuốt ve hai má mình, cười khẽ, "Hạ Lưu Ly, năm năm rồi, đã lâu không gặp!"

Tỉnh mộng, nhưng người trong mộng lại xuất hiện ở đời thật

Tuy rằng lúc trước đã gặp phớt qua hai lần, nhưng đây mới là lần đầu chân chính gặp mặt, cũng là lần đầu Bạch Tiểu Hoa mở miệng nói chuyện với Hạ Lưu Ly Con ngươi của Hạ Lưu Ly sáng rỡ như ngọc, bình tĩnh nhìn khuôn mặt Bạch Tiểu Hoa, tầm mắt dừng lại trên chiếc trán trắng nõn của cô, nơi đó có một vết sẹo nhỏ nhưng đã mờ.

Bạch Tiểu Hoa tùy tiện ngồi dậy không có chút thục nữ nào, liếc mắt nhìn anh một cái hỏi, “Làm sao anh biết tôi ở chỗ này, anh theo dõi tôi?”

“Trước kia lúc anh đuổi theo em không phải lần nào em cũng trốn sau vườn hoa sao, còn ngồi đó theo dõi anh.” Hạ Lưu Ly biết mỗi lần cô buồn, bất lực hay lúc sợ hãi đều sẽ ra vườn hoa sau trường nơi có ít người qua lại ngồi.

“Ôi trời, vị thiếu gia này đúng là, đuổi theo phụ nữ như vậy mà còn làm ra vẻ hợp tình hợp lý, da mặt của anh cũng dày thật đấy, đúng là không còn lời nào để nói.” Bạch Tiểu Hoa khi nhớ tới chuyện lúc trước thì bất giác đưa tay lên vuốt ve vết sẹo trên trán tuy đã mờ nhưng cũng không thể mất đi.

Chú ý tới hành động của cô, khóe miệng Hạ Lưu Ly nhếch lên đắc ý nói, “Vết sẹo phức tạp này cũng chỉ có bổn đại gia mới có thể làm ra, không cần phải cám ơn anh đâu.”

Bạch Tiểu Hoa ngay cả liếc cũng lười lếc nhìn anh ta, đứng dậy định rời đi, “Vậy đại gia anh cứ từ từ đứng đây ngắm phong cảnh, tôi không rảnh mà ngắm cùng anh.”

Hạ Lưu Ly vội nắm lấy tay cô, dùng sức kéo thân thể mềm mại của cô ôm thật chặt vào lòng.

Khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng, nếu anh cứ để cho cô đi như vậy thì chính anh cũng khinh bỉ chính mình.

“Em vẫn còn nóng nảy như vậy, em nhìn đi, nhìn anh một chút …” Vừa nói tay của Hạ Lưu Ly vừa vén mấy sợi tóc trên trán mình ra nơi có một vết sẹo còn sâu hơn so với Bạch Tiểu Hoa, “Năm đó em ra tay cũng không nhẹ, vết sẹo này của anh còn sâu hơn em, vậy xem như chúng ta huề đi, không nghĩ tới em lại giận lâu như vậy.”

Nhớ tới chuyện năm đó, lại thấy bộ dạng của Hạ Lưu Ly trông vô cùng oan ức, Bạch Tiểu Hoa phì một tiếng bật cười.

Nụ cười này của cô giống như ánh sáng trong đêm đen thăm thẳm, là cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa. Gương mặt nhỏ nhắn không chút trang điểm cùng với nụ cười tùy ý rất tự nhiên của cô, nụ cười ấy toát lên vẻ thanh lệ tươi đẹp vô cùng. Hạ Lưu Ly cảm thấy, những đóa hoa diễm lệ xung quanh đều thất sắc, anh cũng không còn nhìn thấy vẻ đẹp của ánh tà dương đỏ rực nơi chân trời, trong mắt anh lúc này hết thảy đều là màu xám, duy nhất chỉ còn lại là nụ cười rực rỡ thanh lệ trên gương mặt nhỏ nhắn trước mặt.

“Em không được cười như vậy.” Hạ Lưu Ly nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn tinh tế của cô hung hăng nói, “Không đúng, phải là không được phép cười như vậy trước mặt người đàn ông khác.”

Bạch Tiểu Hoa đẩy bàn tay của anh ra, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Tôi nói này đại thiếu gia, anh có bị bệnh không? Tôi như thế nào không cần anh quản? Buông tay, tôi đói bụng rồi, phải ăn cơm.” Tại sao cô cứ có cảm giác, bất kể là trước kia hay bây giờ, nói chuyện cùng với người đàn ông này đều phí hơi sức.

“Đừng nhúc nhích, nghe anh nói xong đã.” Hạ Lưu Ly ôm chặt cô trong ngực, đôi mắt sáng ngời,gương mặt nghiêm túc, viền môi trái tim xinh đẹp của anh khẽ nói, “Anh biết năm năm trước anh đối với em như vậy là không đúng, nhưng là có lý do, an