
bọn họ cũng không thể sống lại. Ta nghĩ, bọn họ ở trên trời cũng hy vọng được thấy ngươi sống vui vẻ.”
“Ta biết, nhưng mà…” Hàn Lăng lệ lại bắt đầu rơi.
“Hãy khóc một lần cuối đi, đưa tiễn bọn họ, để cho bọn họ đi được an tâm, nhé?” Ti Thải cũng rơi lệ, đưa tay ôm Hàn Lăng.
Rốt cục Hàn Lăng cũng không nén được nữa, gục trên vai Ti Thải, thương tâm khóc nấc lên.
Rất lâu rất lâu sau, tiếng khóc thê thảm của Hàn Lăng từ từ chuyển thành tiếng thút thít, cuối cùng thì ngừng hẳn. Lấy ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, Hàn Lăng nhìn chăm chú vào Ti Thải, nói lời cảm tạ từ đáy lòng, “Cám ơn ngươi, Ti Thải!”
“Đồ ngốc này, đến bây giờ vẫn còn khách khí với ta.”
“Mẹ của ta… có nói với ta, đối với người đối xử tốt với mình thì phải ghi khắc trong tâm khảm. Mặc kệ thế nào, ta vẫn sẽ nói tiếng cám ơn với ngươi. Bởi vì xuất thân thấp hèn, ta và Cốc Thu thường bị người ta cười nhạo, khi dễ, nhưng ngươi thì khác, ngươi không vì xuất thân cao quý mà khinh bỉ hay coi thường chúng ta.”
“Nghe đến đó trong mắt Ti Thải hiện lên một tia hoảng hốt, than nhẹ: “Có những người, cao quý là nhờ vào thân phận; có những người cao quý là do bồi dưỡng. Hoàng cung là tượng trưng cho quyền quý, tôn quý, chẳng những làm thay đổi bề ngoài của con người mà còn thay đổi cả bên trong nữa. Nhìn thấy ngươi và Cốc Thu, ta như thấy lại mình năm đó.”
“Ngươi năm đó?”
Ti Thải chần chừ một hồi, cuối cùng nói ra: “Kỳ thật, ta và các ngươi giống nhau, đều sinh ra trong gia đình nghèo khổ.”
Hàn Lăng trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên. Nàng còn tưởng rằng quản sự cả ba ti đều xuất thân từ hào môn thế gia chứ.
“Hai mươi lăm năm trước, mẹ ta vừa tròn mười sáu tuổi. Có một ngày nàng đi đưa cơm cho ông ngoại thì bị kẻ gian làm nhục. Hai tháng sau thân thể bắt đầu khác thường, mời đại phu tới mới biết đã có bầu. Ông ngoại và bà ngoại vừa xấu hổ lại vừa thương tâm, lập tức gọi đại phu phá bỏ cái thai, đại phu lại nói thân thể mẹ ta không thích hợp để phá, nếu không tính mạng khó bảo toàn. Vì vậy, mẹ ta phải chịu mọi lời bàn tán, chỉ trỏ của người trong thôn, hoài thai chín tháng mười ngày thì sinh ra một nữ hài, đó chính là ta.”
“A?” Hàn lăng không khỏi kinh hô.
Ti Thải ngừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Ta là nghiệt chủng, vốn không nên giữ, nhưng để bảo toàn tính mạng cho mẹ ta thì không còn cách nào khác. Ông bà ngoại liền quyết định sẽ giết ta sau khi ta ra đời. Tuy nhiên, mẹ ta sau khi nhìn thấy ta thì quyết liệt chống đối ông bà ngoại. Thôn dân càng ngày càng cười nhạo, khinh rẻ nhà ta. Vì bảo vệ ta, khi ta được tám tuổi, mẹ ta liền dẫn ta đi tha hương. Chưa lập gia đình mà có con, bất kể mẹ con ta đi đến đâu cũng bị đối xử khắc nghiệt, cuộc sống vô cùng khốn khổ và tuyệt vọng. Hơn nữa, bị người đả kích lâu, mẹ ta tích tụ uất ức trong tâm sinh ra bệnh nặng, khi đó ta mới mười lăm tuổi. Vì muốn chăm sóc cho mẹ, ta đi làm công cho người ta. Trong đợt tuyển cung nữ ba năm một lần, nữ nhi nhà ta làm công bị chọn trúng. Bọn họ không nỡ để nữ nhi đi nên hỏi ta có muốn thế thân không. Ta thấy làm cung nữ bổng lộc cao như vậy liền chấp nhận. Vào hoàng cung rồi ta luôn chịu khó, hành sự cẩn thận, mong cho ba năm qua đi để được trở về đoàn tụ cùng mẹ. Đáng tiếc một người đồng hương tốt bụng đã cho ta biết mẹ ta vì buồn bực, bệnh tình trở nên nguy kịch mà chết.”
“Vậy cha ngươi đâu?” Hàn Lăng đã sớm lệ vương đầy mặt, cảm thấy khổ sở, đau lòng thay cho cảnh ngộ bi thảm của Ti Thải.
“Không biết. mẹ ta cũng không rõ cha ta là ai, bởi vì… nàng bị chuốc thuốc mê.”
“Sao lại thành ra thế này? Ba năm qua rồi, sao ngươi không xuất cung?”
“Xuất cung?” Ti Thải cười khổ một tiếng, “Mẹ ta đã chết, nhà cũng không có. Ta chỉ xin nghỉ một tháng để an táng mẹ ta thật tốt rồi lại trở lại đây.”
“Vậy ngươi làm thế nào mà từ địa vị một cung nữ nho nhỏ ngồi vào vị trí Ti Thải này?”
“Ta…” Ti Thải ngập ngừng, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
“Ta rất muốn nghe chuyện cũ của ngươi, chờ đến lúc ngươi muốn nói thì hãy đến tìm ta. Ta có lẽ không thể cho ngươi lời khuyên nhưng ta sẽ là một người lắng nghe rất tốt.” Khuôn mặt mỹ lệ của Hàn Lăng toát lên vẻ nghiêm túc, thành khẩn.
Ti Thải kinh ngạc nhìn nàng một chút rồi nói lại một câu “Nghỉ ngơi sớm một chút đi” rồi yên lặng rời đi.
Thật lâu sau khi Ti Thải rời đi, Hàn Lăng mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa nằm xuống giường, lần này nàng rất nhanh đi vào giấc ngủ.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Lăng, tất cả đã quen chưa?”
“Ân!” Khôi phục thân phận tự do rồi lại có cơ hội cùng Cảnh Thương hòa hảo như lúc đầu, nhưng không biết tại sao Hàn Lăng lại không có ý nghĩ ấy đến một lần.
Vương Cảnh Thương nhìn kỹ nàng một lúc rồi ôn hòa nói: “Hôm nay ngươi nghỉ việc, không bằng chúng ta ra cung đi.”
“Ra cung?”
“Còn nhớ ước định giữa chúng ta không? Ta có nói chờ ngươi lần sau nghỉ ngơi liền đưa ngươi đi chợ, đáng tiếc sau lại…”
“Được, chúng ta ra cung!” không đợi hắn nói xong, Hàn Lăng đã cắt lời.
“Đi theo ta!” Vương Cảnh Thương mừng rỡ. Nguyên lai hắn đã sớm chuẩn bị, an bài cho Hàn Lăng trách nhiệm ra cung mua lương