
ơn giản! Người sủng ái nàng, vô tình đã biến nàng thành thiên địch của nữ nhân hậu cung, trở thành nỗi thống hận trong họ.”
“Cho nên, trẫm muốn tra rõ, bất cứ kẻ nào có ý đồ bất lợi cho nàng, trẫm tuyệt đối không buông tha!”
“Tra rõ rồi sẽ thế nào? Chẳng lẽ người muốn giết hết bọn họ? Đó không chỉ là mang đến cho hậu cung một kiếp nạn mà triều đình không chừng cũng sẽ phát sinh biến cố lớn.” Lý Ánh Hà lời nói thấm thía, “Bậc đế vương đối với nữ nhân hậu cung, có thể sủng, có thể mắng, nhất định không thể động chân tình. Nhưng mà Hoàng thượng, người dường như đã vượt qua giới hạn này rồi.”
“Di nương…”
“Từ lúc người bắt đầu xuất hiện ở thế giới này đã phải đi trên một con đường không tầm thường, nhất định người không thể giống như các nam nhân khác, hưởng thụ tình yêu cùng chân tâm. Di nương thiên tân vạn khổ chỉ mong Hoàng thượng có thể đem Dụ Trác hoàng triều phát dương quang đại, mang đến cho những sinh linh trong thiên hạ cuộc sống an ổn hạnh phúc. Hoàng thượng, xin nghe di nương một câu, cái phải vứt bỏ hãy vứt bỏ, cho dù bất đắc dĩ, cũng phải tuyệt tình tuyệt ái. Bởi vì, người là quân vương của Dụ Trác hoàng triều!”
“Nỗi đau trong lòng Hoàng thượng có lẽ di nương không thể biết. Nhưng vì xã tắc giang sơn, thỉnh người đừng để tư tình nhi nữ ảnh hưởng đến đại cục. Di nương cáo lui trước!” Lý Ánh Hà nói xong, cúi khom người chào rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất ngoài cửa, tâm tình phiền muộn của Vi Phong càng thêm rối loạn. DÂY DƯA CUỐN
Sau giờ ngọ, trời sáng rõ. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trút vào phòng, chiếu lên chiếc giường làm bằng gỗ cũ nát. Hàn Lăng mí mắt giật giật, cũng không muốn mở mắt ra. Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một hồi huyên náo.
“Hoàng thượng có chỉ, chiêu nghi nương nương trong người có bệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy!” Một giọng nam tử vô cùng kiên quyết.
“Cái gì mà chiêu nghi nương nương, đồ cẩu nô tài nhà ngươi có mắt không tròng, nàng đã sớm bị phế thành cung nô thấp hèn rồi!” Là giọng Lam phi.
“Nô tài cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, thỉnh Lam phi nương nương đừng làm khó dễ nô tài. Huống hồ, nếu Hoàng thượng biết người làm như vậy, chỉ e…”
“Chỉ e cái gì? Bảo Hoàng thượng bắt bổn cung lại hả?” Lam phi còn chưa dứt lời, một tiếng bạt tai vang lên. Phỏng đoán là tên thị vệ kia bị đánh.
“Tử tiện nhân, đừng tưởng rằng giả vờ bệnh là có thể tránh được ông trời trừng phạt, một mình ngươi thấp hèn là được rồi, sao lại kéo ca ca ta theo? Bổn cung thề, tuyệt đối không buông tha ngươi, nhất định phải đem ngươi chôn cùng ca ca!” Lần này thanh âm Lam phi còn vang dội hơn lúc nãy.
Cái gì? Chôn cùng? Chẳng lẽ Cảnh Thương hắn… Nghe đến đó, Hàn lăng cũng không thể bình tĩnh được nữa, hai mắt rất nhanh mở ra, chuẩn bị xuống giường. Nhưng nàng chợt phát hiện bản thân đến khí lực đứng lên cũng không có! Tại sao có thể như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Mới qua một đêm ở lãnh cung sao cả người lại trở nên vô lực? Chẳng lẽ là do oan hồn ở lãnh cung tác quái?
Tại sao mọi người thân cận của mình lại rời đi hết? đầu tiên là Vi Giác, sau là Nhị Cẩu, giờ lại là Cảnh Thương. Chẳng lẽ bản thân có vấn đề? Trong đầu óc nàng nổi lên khuôn mặt Vi Giác, Nhị Cẩu và Cảnh Thương. Bọn họ luân phiên xuất hiện, qua lại thay thế nhau, rồi đột nhiên xen vào một khuôn mặt nam tính, là Vi Phong! Tuấn dung chết tiệt đó lại đang cười đắc ý!
Tâm càng ngày càng đau, đầu càng ngày càng nhức nhối. đau tận xương cốt, tê tâm liệt phế, ruột gan như đứt ra từng khúc, tất cả các cảm giác như cùng lúc tập kích lại phía nàng. Đầu óc cũng không điều khiển được nữa, nàng hét lên một tiếng rồi rơi vào hôn mê.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Hoàng thượng!” Vi Phong vừa bước vào phòng, Phong và Cao liền vội vàng quỳ xuống.
“Đứng lên đi. Nương nương ra sao?”
“Hồi Hoàng thượng, nương nương xế chiều tỉnh qua một lần, sau lại lại ngủ thiếp đi.”
“Các ngươi tiếp tục canh giữ ở đây.” Vi Phong một bên phân phó, một bên đi vào phòng trong. Thấy người nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhu hòa đi không ít, cởi bỏ ngoại bào đặt ở một bên, hắn nằm lên giường, gắt gao ôm nàng.
“Cảnh Thương, đừng, đừng rời bỏ ta, Cảnh Thương…” Hàn Lăng truyền ra một tràng tiếng gào dồn dập khủng hoảng, nàng từ trong ác mộng tỉnh dậy.
“Lăng Lăng, ngươi sao vậy?”
Hàn Lăng xoay người, cũng không thèm nhìn tới liền ôm lấy Vi Phong, hoan hỉ mà kích động, “Cảnh Thương, ngươi không chết, ngươi không nỡ rời xa ta, đúng không?” Nàng càng ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào lòng hắn, nhưng dần dần nàng phát hiện có điểm lạ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta sợ hãi kia thì lập tức chấn động, theo bản năng đẩy hắn ra.
Phát hiện sự vui mừng ánh lên trong mắt nàng từ từ chuyển thành yếm ác, Vi Phong tức giận, cánh tay lập tức vậy nàng chặt chẽ vào trong ngực mình.
“Buông ra!” Hàn Lăng để hai tay trước ngực hắn, thân thể giãy dụa.
“Mấy ngày rồi còn chưa biết điều sao? Nằm mơ cũng thấy tiểu tử kia, ghê tởm!” Vi Phong nói, giọng lạnh như băng, như có thể đông lạnh cả không