
để lại cho con.” Dì Chu lau nước mắt trên
mặt cô, đau lòng vuốt nhẹ, “Tiểu Tình, đừng tự tra tấn chính mình, Chu Đồng
trên trời nhìn thấy sẽ rất đau lòng.” Lời còn chưa dứt, giọng đã nghẹn lại.
Chung Tình khổ sở ôm dì Chu khóc nấc lên, họ không thể tự tra tấn chính mình!
Vì Chu Đồng, họ phải sống thật tốt!
Đóng
cửa phòng, Chung Tình cẩn thận lấy quyển sổ bìa da cứng ra, nhật kí của Chu
Đồng. Cô nhẹ nhàng vỗ về mặt bìa, trái tim hơi thắt lại, Chu Đồng hẳn rất yêu
quý nó, còn dùng giấy màu lam nhạt đóng lại cẩn thận, hai mắt có chút chua xót,
anh nhất định luôn thường xuyên đọc lại nó.
Chung
Tình nhẹ nhàng mở ra, nhìn hàng chữ quen thuộc của Chu Đồng chậm rãi hiện lên
trên mặt giấy.
Người
kia lại làm cậu tức giận. Nhìn cậu luôn kể anh ta bá đạo như thế nào, ngang
ngược như thế nào, trong mắt cậu chỉ toàn là phẫn nộ, mình chỉ có thể lẳng lặng
mỉm cười chờ cậu phát tiết xong.
Cậu nói
cậu ghét nhất là thanh mai trúc mã, đó chỉ là trẻ con ngây thơ hoang đường, cậu
tuyệt đối không muốn bị bắt ép vì điều đó. Mình còn có thể nói gì, chỉ có thể
mỉm cười như vậy. Ngay cả anh ta cậu cũng chán ghét, mình chẳng phải càng không
có cơ hội. Tuy anh ta luôn mắng mình là đầu heo, nhưng mình biết mình thông
minh hơn anh ta. Bởi vì cậu thích ở cùng với mình, chỉ cần có thể ở bên cạnh
cậu, làm chị em cũng có sao đâu? Ít nhất, cậu sẽ an tâm nằm trên bụng mình đọc
truyện tranh, cũng sẽ hưng phấn ôm lấy mình nhảy lên, đây là điều anh ta vĩnh
viễn không có được. Bởi vì, thứ cậu muốn là bạn tốt, là chị em tốt, không phải
thanh mai trúc mã. Mình sẽ vẫn an phận như vậy, vĩnh viễn làm chị em tốt của
cậu.
Thật
xin lỗi, hôm nay mình đã nói dối cậu. Đột nhiên cậu hỏi mình tại sao lại nhìn
chằm chằm vào Hoàng Linh Linh, mình sợ cậu nhìn thấy khát vọng trong mắt mình,
nên chỉ có thể nói lung tung là mình thầm yêu cô ấy. Đúng vậy, mình nhìn chằm
chằm cô ấy, nhưng lại nghĩ đến mái tóc cột đuôi ngựa của cậu, bởi vì tóc của cô
ấy không dài bằng tóc cậu, cũng không đen như tóc cậu. Cho dù mọi người đều nói
cô ấy là hoa khôi của khối, mình lại cảm thấy cô ấy không xinh bằng cậu. Mà cậu
lại nói một câu làm mình đau lòng, sao mình lại cần sự giúp đỡ của cậu? Chẳng
lẽ muốn người on gái mình thích giúp mình theo đuổi một người khác sao?
Mình
sao có thể, làm sao có thể! Lúc ấy mình thật sự nhìn đến ngây người. Váy trắng
ẩm ướt thuần khiết dính vào người cậu, sợi đăng ten hồng nhạt như ẩn như hiện,
khiến tim mình đập như sấm nổ qua đầu, hai mắt không thể dời khỏi ngực cậu,
biểu hiện của mình lúc ấy nhất định rất giống một tên đại sắc lang! Khi cậu
tiến lại gần, chân mình run lên nhè nhẹ, may mà cậu chỉ chú ý đến màu đỏ trên
mặt mình, may mà tiếng mưa rơi rất to, nếu không, cậu nhất định sẽ phát hiện
tim mình đập to đến mức ù tai, lúc ấy mình đã bị ù tai, ngay cả thở cũng sợ cậu
nghe thấy. Nhìn anh ta cởi áo, khoác lên người cậu, trái tim mình như ngừng lại
một chút, cảm giác này thật sự khó dùng ngôn từ để hình dung, giống như trái
tim bị ai đó chụp lấy, không hề báo trước, dùng chiếc dây thừng trói chặt, đúng
vậy, chính là cảm giác này, trái tim đột nhiên co thắt lại. Mình thật sự rất
ghen tị vì anh ta có thể tự nhiên mặc áo vào cho cậu, anh ta vĩnh viễn có lợi
thế hơn mình. Khi anh ta nổi giận đùng đùng đi lại, lòng mình như lui từng
bước, vì tưởng anh ta sẽ đánh mình. Nhưng anh ta lại chỉ đến bên tai mình nói
một câu, một câu phá nát lòng tự trọng của mình! Anh ta nói, “Cóc đừng có đòi
ăn thịt thiên nga.” Mình hoảng hốt nhìn cậu, cậu chỉ đỏ bừng mặt đứng nguyên
tại chỗ, không hề nhúc nhích. Thì ra, anh ta vẫn biết bí mật của mình! Biết
mình vụng trộm thầm mến cậu, cho nên, anh ta mới ghét mình như vậy.
Nghe
cậu nói, hai người lại làm hòa, mình ngoài mỉm cười còn có thể làm gì? Sự khổ
sở của mình, cậu căn bản không biết. Hai người lúc đó cứ hòa lại giận, đã mười
mấy năm, hai người căn bản đang chơi một trò chơi của thanh mai trúc mã, vì sao
còn không thừa nhận! Cậu nói muốn chờ nhất kiến chung tình, nói vì anh ta rất
quen thuộc, nên sẽ không thích anh ta, mình thật sự hi vọng cậu nói thật, nhưng
vì sao mình lại nhìn thấy hình bóng của anh ta trong mắt cậu? Giống như khi cậu
bất tri bất giác nhìn về phía anh ta, sẽ thất hồn lạc phách, có lẽ, chính cậu
cũng không hiểu được. Liệu có thể vĩnh viễn không hiểu được không, mình rất sợ,
sợ một khi cậu hiểu ra, sẽ không còn cần mình nữa.
Thượng
Đế, xin hãy tha thứ cho con! Con khẩn cầu họ không ở bên nhau, để con có thể
mãi mãi ở bên cạnh cô ấy.
…
Nước
mắt từng giọt rơi xuống cuốn nhật kí, cuốn nhật kí cô cầm không nhúc nhích. Thì
ra, người ngốc nhất là cô! Chu Đồng căn bản không cần làm chị em tốt của cô,
chỉ là cô đã một mình áp đặt cho anh.
Trong
đầu hiện lên hình ảnh Chu Đồng cười nhẹ nhàng ấm áp vỗ về trán cô, ánh mắt anh
thì ra lại cất giấu nhiều tình yêu như vậy. Cô trì độn cố ý bỏ qua, coi sự săn
sóc, dịu dàng của anh trở thành lẽ thường tình. Bởi vì cô không cần tình yêu,
anh chỉ cho cô tình bạn; Cô không cần người yêu,