Snack's 1967
Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc

Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324291

Bình chọn: 9.00/10/429 lượt.

hũn, xào không khô (ps: hết biết dùng từ rồi >”<), là

(bkhv: ách, có món gì như trên k các nàng?) … tóm lại là cứng như đá

vững như núi.”

Nói xong, anh giang tay ôm cô vào lòng, hưởng thụ cảm giác bình yên và ấm áp hiếm hoi trong giây phút này.

“Em sẽ thử biến mình thành người ít đáng ghét hơn.”

Nếu không vì thù hận khó tan, cô biết, Lâm Tĩnh Phân cũng không phải

người xấu. Hơn nữa, dù đã cướp đi Lệ Bình để trả thù Hựu Đình nhưng cô

cũng không vui sướng gì.

Không sao, không thấy mặt là được rồi, chỉ cần dọn ra ở riêng chắc quan

hệ giữa cô và Phương gia sẽ bớt căng thẳng hơn nhiều…… Tầm mắt cô lại

dời đến xâu chìa khóa trên bàn, giờ phút này, cô thật sự muốn thu gai

nhím không đâm người nữa.

“Không sao cả, em có đáng ghét hay không thì anh đều thích.” Tay anh xoa nhẹ lưng cô.

“Sao không chọn Phương Hựu Đình? Nếu chọn con bé anh sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

“Anh chỉ xem con bé như em gái, ai lại đi yêu đương với em ruột mình bao giờ.”

Câu nói của anh làm cô thấy nhẹ nhõm nhiều, thì ra cô cũng đâu có cướp

Lệ Bình từ tay ai, bởi vì Hựu Đình chưa bao giờ là tình địch của cô cả.

“Nhưng nó thích anh.”

“Anh cũng thích con bé, chẳng qua là thích kiểu tình thân, không thích kiểu nam và nữ.”

“Em chỉ lớn hơn con bé nửa năm tuổi thôi, “ông chú” ơi!”

“Nhưng tuổi tâm lý thì đã…… 300 tuổi.” Anh ngồi xuống, kéo cô ngồi lên

đùi mình, vòng tay ôm eo cô. Anh rất cao lớn, cô thì quá nhỏ nhắn, quả

thật, nhìn rất giống cảnh ông chú ôm cô cháu gái.

“300 tuổi? Anh tưởng em là nữ quái ngàn năm hay mụ phù thủy hả?”

“Dù em có là nữ yêu quái hay mụ phù thủy thì anh đều yêu cả.”

“Ông chú lớn tuổi với yêu quái ngàn năm? Thật đúng là một cặp đôi kỳ quặc!”

“Dương Quá còn yêu phải cô cô hắn kia mà, ông chú như anh yêu nữ quái như em thì tính sao? Có loạn luân đâu mà em lo..”

Anh lại chọc Hựu Huyên cười- nhìn lúm đồng tiền trên má cô, anh thề với

lòng: mai sau, anh sẽ làm nụ cười trở thành khách quen trên mặt cô; anh

muốn biến cô trở lại làm thiếu nữ 18 tuổi vui vẻ hoạt bát.

Đó là đối với người mình yêu không muốn rời xa , bọn họ đứng ở đó thật lâu , ít nhất cũng phải một canh giờ.

Hựu Đình ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài , cảm giác đau nhói lan

tràn ở trong lòng . Thật ra , cô đã biết , ngày đầu tiên chị cô chuyển

đến , anh Lệ Bình đối xử với chị ấy rất đặc biệt rồi , chỉ là chị ấy

không nhận ra , anh ấy vẫn muốn ở bên cạnh chị , thời gian ở cạnh chị

còn nhiều hơn thời gian ở cạnh cô , anh mua cho chị thứ gì đó cũng tốt

hơn so với mua cho cô.

Có đôi khi , cô tức giận , anh Lệ Bình đã nói : “ Hựu Đình , em phải

thông cảm cho Hựu Huyên , cô ấy đã mất mẹ , em không thể cáu kỉnh , phải đối xử tốt với cô ấy gấp đôi , có biết không?”

Cô không muốn thành con người lòng dạ hẹp hòi , cũng cố gắng đối xử

với chị ấy thật tốt , nhưng …. Chị ấy vẫn lạnh nhạt với cô , khiến cô có cảm giác sợ hãi.

Nhưng chị ấy đối xử với anh Lệ Bình không giống thế , là vì anh Lệ

Bình đối xử với chị rất tốt sao? Thật không hiểu nổi , cô chỉ biết rằng , nếu tình trạng này cứ diễn tiếp , anh Lệ Bình sẽ bị chị ấy cướp đi

rất nhanh . Đến lúc đó , cô phải làm sao bây giờ? Cô thật sự rất thích , rất thích anh Lệ Bình , rất muốn làm vợ anh Lệ Bình.

Nước mắt lăn xuống , cô đi tới cạnh rèm cửa sổ … . Nếu cùng đàm phán

với chị , chị ấy có trả anh Lệ Bình lại cho cô không? Chị ấy hung hăng

như vậy , khẳng định là điều không thể.

“Hựu Đình , con làm sao vậy?” Tĩnh Phân đi tới , thấy nước mắt con gái , kinh ngạc hỏi.

“ Không có việc gì ạ!” Cô gạt gạt nước mắt , xoay người chạy đi.

Tĩnh Phân nhìn con gái , xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ , phát hiện dưới vườn có người.

Hựu Huyên và Lệ Bình ! Từ khi nào … chúng nó …. Hựu Huyên chẳng phải

là người khó gần hay sao? Bà nhớ rõ ràng , Hựu Huyên không bao giờ để ý

ai , làm sao có thể …

Nếu Lệ Bình và Hựu Huyên yêu nhau , vậy Hựu Đình của bà làm sao bây

giờ ? Từ nhỏ Hựu Đình đã khăng khăng một mực ở cạnh Lệ Bình , Hựu Đình

bệnh tật thế này , lòng bà hốt hoảng , Hựu Đình sẽ không chịu nổi , nó

rất cố chấp.

Hay là bà tìm Hựu Huyên nói chuyện? Không , càng nói càng chết , niềm vui lớn nhất của Hựu Huyên là thấy bà đau khổ , đau khổ …. Hựu Huyên

lợi dụng Lệ Bình để …. Trả thù ? Bà ngớ người.

Trong vườn , Hựu Huyên ngồi trên mặt cỏ , gió lạnh thổi nhẹ , ánh trắng khuyết ở trên trời cao chiếu sáng cả vườn.

Lệ Bình bận bịu nhiều việc , vốn chỉ cần đưa cô về nhà là lập tức

trở về làm việc , nhưng ánh trắng hôm nay đẹp kì lạ , hơn nữa sáng rọi

cả vườn , người đẹp cao ngạo quật cường tăng vài phần yếu đuổi , đẹp

không tả được.

Cô giống như những cô gái khác , dịu dàng ngọt ngào , cho dù cô không tin tưởng trong chuyện tình yêu nhưng vẫn sa vào lưới , luôn gọi người

bất đắc dĩ.

Cô yêu anh , không phải là thích , mà là yêu , đáng tiếc anh chưa

từng nói câu anh yêu em bao giời , giống như điểm mấu chốt của hắn chỉ

là thích , xem ra , cần phải dụ dỗ nhiều , mới có thể nắm được trái tim

anh.

“ Anh thích em không?”

Hựu Huyên thừa nhận , bản thân không có cảm giác an toàn , từ lúc hai